Sau khi Kỷ Thư trở lại phòng, tiểu Khương Nghi làm ồn đòi ra cửa, Khương Tế dỗ thế cũng không được, Lâm Nhuận Phương không màng miệng vết thương đau, chuẩn bị xuống giường dỗ cô bé.
“Chị dâu chị đừng nhúc nhích! Chị mới vừa sinh mổ xong, không thể lộn xộn!” Kỷ Thư vội bế tiểu Khương Nghi trong lòng Khương Tế, nói xin lỗi Lâm Nhuận Phương: “Đứa nhỏ này lại làm ổn mọi người.”
Lâm Nhuận Phương động một chút như vậy cũng xác thật vô cùng đau đớn, trên trán ứa mồ hôi lạnh: “Chuyện bên ngoài là như thế nào? Giống như nghe có người khóc.”
Kỷ Thư chỉ chỉ đầu giường có túi táo nói: “Con của đồng chí Bạch bị ôm đi, bị em và Lạc Tử phát hiện, chúng em đem đứa trẻ giành được về.”
“Trời ạ!” Lâm Nhuận Phương vừa nghe sợ tới mức tâm phát run, nhưng Kỷ Thư lại giống như người không có việc gì: “Các người không bị thương chứ.”
“Chúng em không có việc gì, chỉ là đứa bé kia bị ném lên một chút, trong lòng em luôn thấy không yên.” Kỷ Thư nhìn thoáng qua Tiểu An An ngủ say, nhắc nhở Lâm Nhuận Phương và Khương Tế nói: “Đại ca chị dâu hai người cũng đem đứa bé giám sát chặt một chút, nữ nhân buôn bán người kia chính là giả làm hộ sĩ rồi ôm đứa bé đi.”
“Được! Chúng ta thay phiên trông đứa nhỏ.” Hai người gật đầu, ý bảo chính mình đã biết.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play