“Tiểu Dương, xảy ra chuyện gì? Tiểu Uyển cùng hài tử sao lại ra đây?” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng cầm theo bình nước nóng đi vào, nhìn thấy Vãn Uyển khóc đến hai mắt đỏ bừng cùng Bạch Dương khuôn mặt trầm tư, lập tức ý thức được đã xảy ra chuyện.
Bạch Dương thấy thân mẹ tới, ánh mắt lạnh hơn: “Mẹ, vừa mới có người gạt con nói mẹ bị tai nạn bảo con nhanh ra cửa bệnh viện, nhưng con vừa ra khỏi cửa, liền có người trộm đứa bé đi.”
“Trời ạ! Hài tử không có việc gì chứ!” Mẹ Bạch nghe vậy thì kinh hồn khiếp đảm, vội vàng nhìn về phía đứa bé trong lòng Vãn Uyển, phát hiện đứa bé cũng không có cái gì khác thường, mới nhẹ nhàng thở ra.
“Là vị nữ hiệp này đã ra tay cứu!” Vãn Uyển lúc này nhìn thấy người thân, tinh thần cũng không có giống như lúc nãy, “Đúng rồi, xin hỏi xưng hô thế nào?”
“Tôi tên Kỷ Thư, chồng tôi tên Khương Lạc cũng là công nhân một một xưởng dệt.” Kỷ Thư vội đem sự tình vừa nãy nói cho mọi người: “Chúng tôi chuẩn bị xuống lầu phát hiện có một hộ sĩ ôm một đứa trẻ từ trong phòng mọi người vội vàng rời đi, chồng tôi nói đồng chí Bạch là người cực kỳ ổn trọng cùng yêu thương vợ con, sao có thể yên tâm để người khác ôm con mình đi, cho nên chúng tôi cảm thấy sự tình có gì đó không ổn.”
Dừng một chút lại nói: “Bọn tôi một đường đi theo hộ sĩ kia tới giữa cầu thang, phát hiện nơi đó có một người đàn ông đang chờ, lúc sau phát hiện bọn họ một tay giao tiền một tay giao người.”
Mẹ Bạch nghe vậy nhịn không được kinh hô một tiếng, theo bản năng mà lại nhìn thoáng qua hài tử đang ngủ say, nghĩ thôi cũng thấy sợ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play