Tông Chính Giác vừa đến, Thái tử cũng không còn hứng thú ngồi lại tán gẫu nữa. Mấy người nói qua loa vài câu khách sáo, ai cũng lòng dạ sáng như gương, rồi nhanh chóng giải tán.
Lần này Thái tử không quản đường sá xa xôi đến đây, với danh nghĩa là thị sát dân tình, úy lạo tướng sĩ, làm rùm beng một hồi cho có lệ. Hắn vừa đến liền giữ chặt Thương Minh Tranh, liên tiếp ba ngày đều phải đi cùng, khiến hắn trong lòng uất ức bực bội, chỉ mong vị tổ tông này sớm ngày hồi cung.
Thương Ninh Tú vẫn luôn ở trong lều. Ban đầu còn có thể viết chữ vẽ tranh, nhưng lâu dần cũng có chút ngồi không yên.
Trước đây còn có thể đội nón lá theo đại tẩu ra ngoài xem xét vị trí cầu sông, hóng chút gió. Giờ thì đúng là hoàn toàn bị giam lỏng trong lều. Nàng không nhịn được oán trách:
"Sao Thái tử còn chưa đi nữa? Hôm qua trên đài điểm tướng, ngài ấy nói một thôi một hồi hùng hồn trước ba quân tướng sĩ suốt hai canh giờ không nghỉ, bài thơ cổ vũ sĩ khí của ngài ấy còn được cả quân truyền tụng. Ta cứ tưởng ngài ấy sắp đi rồi chứ. Nơi biên quan này gió cát lớn như vậy, ngài ấy định ở đến bao giờ?"
Liễu Tương Nghi nhìn bộ dạng của nàng, cười an ủi: "Thái tử điện hạ là người rất coi trọng lễ nghĩa. Đã đến biên quan thì nhất định phải đến nghĩa trang liệt sĩ để tế bái, quét dọn, tưởng nhớ anh linh của những người đã bỏ mình nơi sa trường, không thể trở về quê hương. Hôm nay phu quân đã đi cùng rồi, chắc là trong một hai ngày tới sẽ về kinh thôi."
Dù sao bây giờ cũng không có người ngoài, Thương Ninh Tú nói chuyện trước mặt đại tẩu cũng thoáng bạo dạn hơn. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play