Lúc Thương Ninh Tú trở về khách điếm, cả người vẫn còn mơ màng.
Nàng cũng chẳng còn tâm trí đi đường vòng hay ôm chút may mắn rằng hắn sẽ không phát hiện ra chỗ ở của mình nữa. Ngay cả một người cẩn thận và lão luyện như Hạ Chiêu cũng không tránh được mắt của Mục Lôi, chút mánh khóe của nàng có lẽ chỉ tổ làm trò cười.
Trong đầu Thương Ninh Tú như một mớ hồ nhão. Hạ Chiêu nghe thấy tiếng bước chân, mở cửa gọi nàng mấy tiếng, nàng mới như tỉnh mộng quay đầu lại: “Hạ đại ca gọi ta à? À, đồ đã mua về cả rồi, cho ngươi này.”
Nói xong nàng mới để ý thấy sau lưng Hạ Chiêu còn có một nam nhân lạ mặt, một gã thô kệch lưng hùm vai gấu, mặt tròn xoe.
“Vị này là?” Thương Ninh Tú nhìn về phía Hạ Chiêu.
Ban nãy ở góc tường hoa, nàng có liếc qua bức chân dung mà binh lính Đại Hạ giơ ra, nhưng bức họa đó nét vẽ thô thiển, bộ râu quai nón rậm rạp gần như che hết nửa khuôn mặt. Bây giờ, Hạ Chiêu không chỉ đổi bộ quân phục của hắn thành một bộ quần áo vải thô, mà còn cạo sạch bộ râu đặc trưng của hắn, để lộ ra khuôn mặt tròn vo như quả trứng kho.
“Quả trứng kho” đó vẻ mặt khờ khạo, qua khe cửa cười cười gật đầu với Thương Ninh Tú ra ý chào hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT