Thương Ninh Tú không nói thêm nữa. Nàng tựa vào vai hắn, ngẩng đầu nhìn quanh. Bóng đêm đen như mực, nàng không hiểu sao hắn lại có thể nhìn rõ đường đi.
Mục Lôi xuống ngựa, một tay vỗ nhẹ vào cổ Tang Cách Lỗ như trấn an nó đã vất vả. Sau đó, hắn ôm Thương Ninh Tú đi vào trong.
Thương Ninh Tú vốn dĩ nghĩ rằng sơn động hoang dã thế này chắc chắn sẽ ẩm thấp và lạnh lẽo. Nhưng càng đi vào, nhiệt độ lại càng tăng. Cảm giác ẩm ướt và ấm áp cùng lúc ùa đến. Nàng dường như còn nghe thấy tiếng nước chảy, gần như ngay lập tức nhớ đến suối nước nóng trên ngọn núi phía sau lúc đó.
Mục Lôi sờ soạng tìm một chỗ nền đá nhỏ phù hợp. Cảm thấy nó khá bằng phẳng, không bị cấn tay, hắn liền từ từ đặt Thương Ninh Tú trong vòng tay xuống.
Xung quanh quá tối, Thương Ninh Tú chẳng nhìn thấy gì cả. Việc đột ngột ngả người ra sau khiến nàng cảm thấy rất bất an, liền ôm chặt cổ hắn không buông. Chỉ đến khi lưng dưới và mông chạm vào nền đá vững chắc, nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mục Lôi ngồi xổm trước mặt nàng, vuốt ve khuôn mặt nàng nói: “Sơn động này trước đây ta đã vào xem qua khi đi săn. Bên trong thông với một khu vực suối nước nóng, buổi tối sẽ không lạnh đâu. Hơn nữa, cũng không cách xa căn nhà gỗ lắm. Đêm nay trước hết để nàng chịu thiệt một chút, tạm ở đây một đêm. Sáng mai ta sẽ ra ngoài xem tình hình.”
Thương Ninh Tú hoàn toàn không nhìn thấy hắn. Nàng vươn tay ra ngoài sờ tìm, chạm vào người hắn ở vị trí nào đó không rõ. Dù không vững vàng nhưng nàng không rút tay về, ngược lại khẽ nắm lấy vạt áo hắn. Trong hoàn cảnh vừa tối vừa yên tĩnh thế này, điều đó có thể mang lại một chút cảm giác an toàn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT