Sáng sớm hôm sau, báo binh người Trung Nguyên đã thúc ngựa rời khỏi bộ lạc Già Lam. Cuộc sống của Thương Ninh Tú lại trở về trạng thái trước kia. Nàng thỉnh thoảng ra ngoài cưỡi ngựa hóng gió, học tiếng Thảo nguyên. Trong thời gian này, theo lời mời của Cổ Lệ Đóa Nhi, ba cô nương gồm nàng, Cổ Lệ Đóa Nhi và Tát Đan Đan đã cùng nhau ra ngoài chơi ném tuyết.
Tát Đan Đan là mỹ nhân ngoại tộc hoàn toàn không hiểu tiếng Hán. Thương Ninh Tú liền nhân cơ hội này lấy nàng làm đối tượng luyện tập tiếng Thảo nguyên. Ban đầu hai người trò chuyện như "ông nói gà bà nói vịt", dần dà có thể dùng ngôn ngữ cơ thể và suy đoán để phần nào hiểu được ý của đối phương. Tuy nhiên, những hiểu lầm dẫn đến tình huống dở khóc dở cười vẫn thường xuyên xảy ra.
Tháng Chạp cứ thế trôi đi nhẹ nhàng. Người dân Thảo nguyên không có khái niệm về năm mới hay Tết Âm Lịch nhưng Cổ Lệ Đóa Nhi lại yêu thích văn hóa Hán tộc, hơn nữa còn rất quý Tú cô nương xinh đẹp, đáng yêu. Nàng ấy cứ nằng nặc đòi ăn Tết Âm Lịch, tinh thần phấn chấn không gì tả xiết, sớm đã lôi ra những món đồ quý giá cất dưới đáy rương của mình, đem hết giấy bút mà trước đây đã mua về nhưng không dùng đến ra, đầy ắp hai cái rương lớn, rồi nhờ Victor dọn đến lều của Mục Lôi.
Trên Thảo nguyên, dụng cụ viết thường là bút than chì đầu cứng nên dù Cổ Lệ Đóa Nhi có thể viết một chút chữ Hán, nàng ấy lại cực kỳ không quen dùng bút lông, chỉ có thể đầy mong chờ đứng bên cạnh bàn, ngắm nhìn Thương Ninh Tú viết câu đối trên giấy đỏ.
Nét chữ của Thương Ninh Tú tuy thanh tú nhưng bút lực mạnh mẽ, đầy khí thế, phần nào phản ánh khí chất kiên cường trong con người nàng, hầu như không thấy dáng vẻ tiểu thư khuê nữ hay vẻ yếu đuối nữ tính. Cổ Lệ Đóa Nhi vô cùng kích động: "Đẹp quá, đẹp quá! Tú cô nương, tay ngươi thật vững. Ta nghe nói các tiên sinh dạy chữ ở Trung Nguyên thỉnh thoảng sẽ bất ngờ đánh vào tay học trò, nếu giữ bút không đúng tư thế hoặc viết sai nét, sẽ bị đánh vào lòng bàn tay phải không?" Thương Ninh Tú đáp: "Các trường tư thục dân gian chắc là có đấy. Chữ của ta là do đại bá trong nhà dạy, ông ấy ngoài lạnh trong ấm, chưa từng đánh vào lòng bàn tay ta bao giờ."
Mục Lôi xem không hiểu chữ Hán, đặc biệt là chữ viết liền nét nhưng không hiểu ý nghĩa cũng không ngăn được hắn cảm nhận cấu trúc và bố cục của nét chữ này thật đẹp. Vì vậy, hắn quyết định đầu xuân năm sau, khi đoàn thương nhân đến sẽ chọn mua thêm cả giấy bút và những món đồ nhỏ khác.
Đến tối, trên bàn bày đầy đủ các món ăn. Ngoài những món quen thuộc trên Thảo nguyên như thịt nướng, bánh sữa hấp, cùng với các món ăn vặt quý giá từ Trung Nguyên mà Cổ Lệ Đóa Nhi rất trân trọng, còn có một món đặc biệt nhất: một đĩa lớn sủi cảo nóng hổi vừa vớt ra từ nồi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT