Tuyết Đoàn Tử vừa rời xa Tô Vân Thiều được một lúc, khi quay lại thì không chịu buông tay, dáng vẻ như vừa chịu đả kích vậy, nhìn vào giống như dù thế nào cũng không thể chia xa được.
Vì con vật nhỏ này mà mọi người trong nhà họ Tô đều lo lắng không yên.
Bố Tô từ chối lời đề nghị của Cao Nhiên về chuyện cấp giấy chứng nhận vận chuyển yêu tinh: “Động vật được quốc gia bảo vệ không thể nào lên máy bay được, nếu không chúng ta về trước, hoặc là nhờ người mang Đào Yêu đến để cậu ta giúp tạo ra một ảo ảnh được không? Lúc trước không phải Viên Viên và Nhu Mễ đều làm như vậy để lên máy bay rồi vượt biên về đến nhà chúng ta sao?”
Mẹ Tô nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tuyết Đoàn Tử khi ngủ say, nhẹ nhàng mà chạm vào: “Cách của anh ít nhất cũng phải mất một ngày mà? Đoàn Tử nhà chúng ta không có sữa để uống, sắp bị đói chết rồi. Em và Vân Vân sẽ ở lại đây! Xe cũng không trả ngay được, em sẽ giúp Vân Vân lái xe, lúc Vân Vân đi bắt tên trộm thì em có thể làm cơm cho con bé và chăm sóc cho Đoàn Tử, như thế áp lực sẽ giảm đi một chút.”
Kỳ nghỉ quốc khánh dài hạn lần này là do bố Tô và Tô Húc Dương lái xe, căn bản không để cho mẹ Tô chạm vào tay lái, thứ nhất là do thường ngày mẹ Tô không thường xuyên lái xe nên kỹ thuật lái xe không tốt cho lắm, thứ hai là do trong nhà có đàn ông nên những việc đó không để phụ nữ làm được.
Còn nữa, khi còn trẻ mẹ Tô có một sở thích khá nguy hiểm đó là: Đua xe.
Nếu giao tay lái cho bà thì bố Tô thật sự rất nghi ngờ về việc cuối cùng hai mẹ con có về được tới nhà hay không.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT