Chú Phúc dì Phúc hành động rất nhanh, sau khi xác nhận lại với nhân viên bán hàng rằng máy có thể xay thịt, hai người đã trả tiền ngay.
Rất nhanh sau đó, nhà máy đã giao máy xay thịt đến.
Chiếc máy xay thịt này tất nhiên không nhỏ gọn như loại gia dụng, kích thước của nó còn lớn hơn cả quạt điện một chút, ở các khu chợ của đời trước, các sạp thịt đều sẽ đặt một chiếc máy xay thịt như thế này.
Chú Phúc dì Phúc không biết vận hành, Tô Niệm Tinh đọc xong sách hướng dẫn đã nắm được tám chín phần cách sử dụng, cô cắt thịt cá đã xử lý thành từng miếng cho vào cửa nạp, chỉ một lát sau đã ra được những thanh thịt cá nhỏ hơn, rồi lại cho những thanh đó vào máy xay một lần nữa, lần này sẽ ra được sợi cá, lặp đi lặp lại vài lần, miếng cá càng lúc càng nhỏ, cuối cùng đạt được thành phẩm thịt cá siêu nhuyễn.
Dì Phúc kinh ngạc nhìn Tô Niệm Tinh vận hành máy xay, "Cái máy này đơn giản tiện lợi, quả thật có thể tiết kiệm được không ít công sức."
Chú Phúc cũng vui vẻ, "Cái máy này chỉ cần rửa sạch vài lần, cá viên làm ra còn sạch sẽ hơn dùng dao băm nữa."
Dùng thớt gỗ băm thịt cá dễ lẫn mùn cưa vào, đổi sang nhựa thì càng không được. Không thể sạch sẽ như khi làm bằng chiếc máy này được.
Có cái máy này, Tô Niệm Tinh mỗi ngày làm một vạn cá viên cũng nhẹ nhàng thoải mái.
Cô mỗi ngày đều có thể tranh thủ hai tiếng đồng hồ để đi tìm bà Hương, xem tình hình sạp bói của bà.
Trưa hôm đó ăn cơm xong, cô đi tìm bà Hương, trước sạp không có khách, bà Hương đang ngồi đan áo len một cách thong thả. Kiểu làm việc giống như các bà nội trợ ở nhà này càng làm giảm đi sự thần bí mà nghề nghiệp mang lại. Cũng khó trách việc làm ăn của bà ngày càng tệ.
Tô Niệm Tinh ngồi xuống kể lại chuyện chú Phúc dì Phúc mua máy xay thịt.
Bà Hương buông đồ trong tay xuống, bất đắc dĩ mà buồn cười nhìn cô, "Con bé ngốc nghếch, cháu mua máy xay thịt cho họ, không sợ họ rút ngắn thời gian làm việc của cháu sao?"
Tô Niệm Tinh gãi đầu, trước đó cô quả thật cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng chú Phúc dì Phúc đối xử với cô rất tốt, hơn nữa cô cũng thực sự không thích làm việc lặp đi lặp lại, cho nên ý muốn được rảnh rỗi đã chiến thắng khả năng bị giảm thời gian làm. Thấy bà Hương lo lắng cho mình, cô vội nói: "Việc làm ăn của chú Phúc dì Phúc đang rất tốt. Họ còn muốn thêm cả món trứng cá chiên nữa."
Thực ra nếu chú Phúc dì Phúc chỉ cho cô làm việc năm tiếng là được rồi, dù sao cô cũng thực sự không chịu nổi thời gian làm nhiều như trước.
Bà Hương thở phào nhẹ nhõm, nghĩ việc hai người nhà chú Phúc mua máy xay thịt cũng là một chuyện tốt, bà lập tức vui vẻ: "Thật trùng hợp, ngày mai là tiết Kinh Trập, dưới chân cầu Nga Cảnh ở Vịnh Đồng La theo phong tục sẽ tổ chức hoạt động. Cháu đến giúp bà nhé? Bà nói cho cháu biết, cả năm bà chỉ trông chờ vào ngày này để kiếm khoản lớn thôi."
Tô Niệm Tinh "ồ" lên một tiếng. Hoạt động theo phong tục? Cô không biết làm. Cô chỉ biết giả thần giả quỷ thôi.
Bà Hương dường như đoán được suy nghĩ của cô, "Không khó đâu. Chỉ đơn giản là đánh đuổi tiểu nhân, cầu may, tạo tâm lý thoải mái, để khách hàng trút bỏ cảm xúc tiêu cực. Cháu đến được không?"
Từ khi đến Hương Cảng, Tô Niệm Tinh vẫn luôn lo lắng về cuộc sống, còn chưa tham gia hoạt động nào ở đây, cô hơi động lòng, nhưng vẫn do dự hỏi: "Ngày mai chú Phúc dì Phúc có đi bán hàng ở đó không?"
Bà Hương gật đầu, "Chắc là có."
Tô Niệm Tinh quả thực muốn biết lễ hội ở Hương Cảng trông như thế nào, chắc chắn là người đông như biển, rất náo nhiệt. Cô đứng dậy đồng ý ngay: "Vậy bây giờ cháu về làm cá viên, để chú Phúc dì Phúc chuẩn bị thêm hàng tồn kho."
Bà Hương gật đầu, tiễn cô rời đi.
Sau khi Tô Niệm Tinh về, chú Phúc dì Phúc vẫn chưa ra ngoài bày hàng, cô kể lại chuyện ngày mai mình muốn đến gầm cầu Nga Cảnh ở Vịnh Đồng La để giúp bà A Hương, nên hôm nay cô muốn làm xong cá viên cho ngày mai.
Chú Phúc dì Phúc có một đứa con, tuổi xấp xỉ Tô Niệm Tinh, tất nhiên hiểu sự tò mò của mấy thanh niên với thế giới bên ngoài. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc bán hàng của họ, họ rất dễ dàng với cô, biết cô hôm nay phải làm thêm giờ để hoàn thành, hai người đồng ý.
Nhận tiền từ tay chú Phúc, Tô Niệm Tinh đi xe đạp mua cá. Về đến nhà cô cứ ở ngoài sân làm cá viên, cho đến khi chú Phúc dì Phúc về, cô vẫn còn thiếu vài trăm cái chưa làm xong.
Tối là thời gian cô học tiếng Quảng Đông, cô quyết định nghỉ một tối để làm xong cá viên cho vào tủ lạnh rồi mới về phòng ngủ.
Ngày Kinh Trập, Tô Niệm Tinh dậy sớm, hôm nào chú Phúc dì Phúc cũng dậy sớm hơn cô, sau đó họ bắt đầu khởi động công việc ngày mới, chú dì Phúc thì đi bán cá viên, còn Tô Niệm Tinh thì đi chợ, hôm nay ba người cùng xuất phát.
Chỗ ở của họ cách cầu Nga Cảnh hơi xa, mất khoảng một tiếng.
Tô Niệm Tinh đẩy xe bán hàng của họ đến tận gầm cầu, tìm một vị trí thích hợp, cô mới đi tìm bà A Hương.
Bà A Hương đến sớm hơn họ, Tô Niệm Tinh đi tìm bà, thấy bà đang cãi nhau với người khác. Hóa ra vị trí bà đang ngồi là ngã ba đường, là vị trí lý tưởng nhất cũng thuận lợi nhất để tiến hành nghi thức đánh tiểu nhân, rất được săn đón. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Bà A Hương từ tối qua sau khi dọn hàng đã đến đây chiếm chỗ này, tối ngủ luôn ở đó, không về nhà.
Năm ngoái Hoàng Cô cũng muốn cướp vị trí này, nhưng bị bà A Hương mắng đuổi đi.
Bà A Hương hỏi Tô Niệm Tinh có biết quy trình đánh tiểu nhân không, cô thành thật lắc đầu, bà A Hương cũng không hy vọng, "Vậy để bà dạy cháu."
Quầy hàng của bà A Hương khác rất nhiều so với bình thường, ở phố Bách Đức Tân bình thường chỉ là một cái bàn trải tấm vải bói toán, lần này lại bày tượng Quan Âm, Quan Công, Tôn Ngộ Không, Hoàng Đại Tiên... phía trước tượng thần có nến và trái cây cúng.
Phía trên còn treo giấy đỏ, trên giấy đề dòng chữ "Bà A Hương đánh tiểu nhân, cầu thần hộ bình an", phía dưới còn có câu thần chú đánh tiểu nhân được viết bằng tiếng Quảng Đông: "Đánh đầu tiểu nhân cho có hơi cũng không thở nổi, ngày nào cũng bị đập đầu; Đánh mặt tiểu nhân cho dính bệnh tật liên miên, cả đời luôn đê hèn; Đánh mắt tiểu nhân cho làm gì cũng không thành, ngày nào cũng bị chửi rủa..."
Câu thần chú quá dài, Tô Niệm Tinh căn bản không nhớ nổi, bà A Hương cũng không định để cô nhớ, "Chúng ta chia ra phụ trách, phần chú niệm này để khách hàng nói, phát tiết sự ức chế trong lòng, cháu chỉ cần làm những công đoạn đơn giản là được."
Toàn bộ nghi thức đánh tiểu nhân có thể chia thành tám phần, lần lượt là: bái thần, bẩm cáo, đánh tiểu nhân, tế bạch hổ, hóa giải, cầu phúc, tiến bảo, bốc quẻ cầu may.
Tô Niệm Tinh phụ trách ném ly, đốt vàng mã, khách hàng thì phụ trách đánh hình nhân của tiểu nhân, bà A Hương phát "giấy tiểu nhân", "giấy cầu phúc" và kéo khách.
Trời sáng hẳn, khách hàng lục tục kéo đến. Khách ngồi xuống, bà A Hương trước tiên thắp nhang, mời khách lễ bái thần linh trước quầy, quá trình này gọi là "bái thần". Sau đó bà A Hương nhắc nhở khách chú ý, ví dụ như trong quá trình đánh tiểu nhân tuyệt đối không được nói với thần linh những lời hư ngôn, dối trá.
Tiếp theo bà A Hương mời khách "bẩm cáo" với thần linh những thông tin như tên, ảnh, ngày sinh tháng đẻ, quần áo... của tiểu nhân, những thứ có thể thay thế tiểu nhân, viết hoặc đặt lên "giấy tiểu nhân".
Sau khi lấy nhang đưa vòng quanh giấy tiểu nhân và giấy cầu phúc, bắt đầu chính thức tiến hành nghi thức đánh tiểu nhân. Bà A Hương sẽ đặt giấy tiểu nhân màu trắng mỏng lên viên gạch, để khách dùng sức đập mạnh.
Cảnh tượng này trong mắt Tô Niệm Tinh trông khá quái dị.
"Bịch, bịch, bịch..." Từng tiếng vang vọng dưới gầm cầu, từ xa đã nghe thấy, rất có sức uy hiếp.
Khách ngồi trên tấm đệm, cởi giày ra hung hăng đánh vào giấy tiểu nhân, có người sức yếu chỉ đánh được hơn trăm cái, có người chắc là rất hận đối phương, đánh đến mồ hôi nhễ nhại cũng không nghỉ.
Họ vừa đánh vừa ngẩng đầu nhìn câu thần chú phía trên, trông khá buồn cười.
Có khách đánh mệt, đi không nổi, còn nhờ Tô Niệm Tinh giúp mua đồ uống. Tất nhiên cũng sẽ cho cô tiền chạy việc vặt.
Tô Niệm Tinh lúc đầu tưởng khách toàn là những người dân tầng lớp dưới không có văn hóa gì, vì cuộc sống không như ý nên mới đến đây phát tiết. Nhưng rất nhanh cô nhận ra mình sai rồi. Bởi vì cũng có không ít nhân vật cấp cao mặc vest đến đánh tiểu nhân. Trên mặt họ không ngoại lệ đều u uất vì giận dữ căm ghét. Và sau khi đánh tiểu nhân xong, cả người lập tức trở nên sảng khoái, như thể được đầu thai, lại tràn đầy sức sống.
Thay vì nói họ là mê tín, không bằng nói họ là đến để phát tiết sự buồn phiền trong lòng.
Khi rảnh rỗi Tô Niệm Tinh cũng xem các sạp khác, xung quanh không gian gầm cầu không lớn lắm có đến cả chục sạp bày ra đánh tiểu nhân, câu thần chú của mỗi nhà đều khác nhau. Thậm chí có một nhà còn có cả câu thần chú bằng tiếng Anh, phải nói là họ dịch tiếng Anh rất vần điệu.
Đối tượng tiểu nhân bị đánh nhiều nhất đó chính là tiểu tam. Hương Cảng từ năm 1971 đã bãi bỏ chế độ một chồng nhiều vợ. Nhưng đàn ông chỉ cần có tiền, những luật định đó chỉ là hình thức. Vợ cả đánh "tiểu tam", "tiểu tam" đánh "tiểu tứ". Ngoài ra top ba nhân vật bị đánh nhiều nhất còn có sếp và đồng nghiệp. Áp lực công việc ở Hương Cảng lớn, nhịp sống nhanh, trong công việc với sếp và đồng nghiệp xảy ra mâu thuẫn, sinh lòng oán hận, điều này vô cùng phổ biến. ( truyện trên app T Y T )
Sau khi đánh tiểu nhân xong, bà A Hương lấy ra tờ giấy màu vàng có hình con hổ, gói lại "giấy tiểu nhân" vừa rồi, chạm vào miếng thịt lợn sống bày bên cạnh, tiến hành một số nghi thức đặc thù tiếp theo. Hoàn thành những nghi thức ấy, tờ giấy sẽ bị đốt cháy từ từ.
Rồi bà A Hương thắp hai cây nến, viết tên khách hàng lên tờ bùa giải trăm nạn, xoay vòng trên ngọn nến, vẫy vẫy trên đầu và quanh người khách hàng, trong quá trình này, Tô Niệm Tinh sẽ lẩm bẩm đọc chú, niệm chú xong sẽ đốt tờ bùa giải trăm nạn.
Thực ra cái Tô Niệm Tinh nói không phải là chú, bởi vì căn bản cô không nhớ nổi câu chú dài dằng dặc đó, cô giả vờ nói chỉ là để cho khách hàng nhìn thấy, nhưng lại không nghe rõ cô đang nói gì.
Lớp giấy cầu phúc nằm bên ngoài tờ bùa giải trăm nạn, Tô Niệm Tinh cần phải đọc chú thêm một lần nữa, trong quá trình đó khách hàng phải đưa lòng bàn tay ra, cô sẽ vỗ tờ giấy cầu phúc vào lòng bàn tay khách hàng, hoàn thành các nghi thức rồi mới đốt.
Tiếp theo, Tô Niệm Tinh có nhiệm vụ chỉ dẫn khách hàng ném ly, là loại ly ở trong cái đền miếu, phải ném hai lần một ở trên một ở dưới mới biểu thị toàn bộ nghi thức đã hoàn toàn hoàn thành. Nếu ném mãi không được, bà A Hương sẽ nói xung quanh khách hàng có quá nhiều tiểu nhân, nghi thức "đánh tiểu nhân" bình thường đã không thể xua đuổi, cần tiến hành một nghi thức khác để hóa giải, tất nhiên giá cả cũng sẽ cao hơn.
Một ngày bà A Hương tiếp hơn trăm khách hàng, thậm chí còn có hơn một trăm lượt đặt hẹn. Theo bà A Hương nói ba ngày trước tiết Kinh Trập công việc sẽ luôn bận rộn.
Chẳng trách bà ấy lại nói cả năm chỉ trông chờ vào Kinh Trập để sống. Một lần đánh tiểu nhân là năm mươi đồng, một trăm người là năm nghìn.
Tất nhiên cũng có người nhận ra bà A Hương, muốn nhờ bà bói toán, nhưng đều bị từ chối khéo, bảo họ tuần sau đến tìm bà ở phố Bách Đức Tân.
Hôm đó bà A Hương dọn sạp rất muộn, bà phải ở lại đây canh vì sợ sạp bị giành mất, thậm chí còn chuẩn bị cả chăn để giữ ấm. Tô Niệm Tinh thì cùng chú Phúc dì Phúc trở về.
Hôm nay việc buôn bán của họ cũng không tệ. Dưới cầu Nga Cảnh có không ít quán ăn lớn nhỏ khác nhau, nhưng cá viên của chú Phúc dì Phúc nổi tiếng ngon, giá cả lại rẻ, hôm nay một ngày đã bán được năm nghìn viên.
Lượng hàng tồn ở nhà chỉ đủ bán trong hai ngày tới.
Ngày mai cô vẫn có thể đến chỗ bà A Hương, nhưng ngày kia phải ở nhà làm cá viên, nếu không ngày mốt chú Phúc dì Phúc sẽ không có hàng để bán.
Chú Phúc dì Phúc lại nói: "Ngày mai ngày kia cháu cứ đi đi. Bà A Hương cả năm chỉ bận rộn ba ngày này. Có cháu giúp đỡ, công việc của bà ấy cũng có thể đỡ được phần nào."
Tô Niệm Tinh hơi cảm động, nhưng cô không muốn làm lỡ công việc của họ: "Nếu vậy thì ngày kia chú dì sẽ không có cá viên để bán ạ?"
Chú Phúc dì Phúc nhấc cánh tay đau nhức: "Hai người chú dì cả năm chạy ngược chạy xuôi, cũng muốn đi chơi một ngày."
Tô Niệm Tinh vỗ trán, đúng rồi, bên Hương Cảng này chịu ảnh hưởng tư tưởng phương Tây, không phải chỉ biết kiếm tiền, họ cũng khao khát tận hưởng cuộc sống.
Việc này coi như đã quyết định xong.
Tô Niệm Tinh hỏi họ muốn đi đâu chơi?
Chú Phúc dì Phúc cười nói: "Năm ngoái đi leo núi, năm nay muốn đi ăn hải sản. Đến Tây Cống hoặc đảo Nam Á. Phong cảnh đẹp, rất thích hợp để du lịch."
Tô Niệm Tinh vẻ mặt mơ màng, kiếp trước cô là người cực kỳ thích đi đó đây, bây giờ thì sao? Cô phải bôn ba vì mưu sinh.
Chú Phúc dì Phúc thấy biểu cảm của cô, cũng cười theo: "Lần sau dẫn cháu đi."
Tô Niệm Tinh ngượng ngùng gãi đầu.
Ba người về đến nhà, mọi thứ đều yên tĩnh, các nhà khác đã ngủ, chú Phúc tiến lên mở cửa, Tô Niệm Tinh cẩn thận đẩy xe hàng vào sân, còn chưa kịp thu dọn vào nhà, đột nhiên bên ngoài sân truyền đến một tràng tiếng bước chân gấp gáp, ba người giật mình, sao giờ này còn có người? Con chó vàng nhà bên đang phát ra tiếng gầm gừ, ba người quay đầu nheo mắt, chỉ thấy mấy người đàn ông cao lớn oai vệ đi tới, đứng ở ngoài sân, nhìn họ qua hàng rào.
Dưới ánh đèn yếu ớt, Tô Niệm Tinh lờ mờ có thể nhìn thấy gương mặt của họ, mặt ai nấy đều lạnh như tiền, nhìn là biết không dễ chọc, cô căng thẳng nuốt nước bọt.
Người đàn ông cầm đầu lấy giấy tờ từ trong túi ra cho họ xem: "Chúng tôi là đội điều tra trọng án. Xin hỏi cô có phải là người trước đây đã bói cho Lâm Uy Hổ, nói anh ta trong ba ngày chắc chắn sẽ chết không?"
Tô Niệm Tinh trong lòng căng thẳng, việc Hổ Ca sẽ chết thì nằm trong dự đoán của cô, nhưng cô quên mất, sau khi Hổ Ca chết, cảnh sát nhất định sẽ điều tra nguyên nhân cái chết của anh ta, mà cô là người đầu tiên bị nghi ngờ vì đã đoán trước được ba ngày sau anh ta sẽ chết.