Nhắc đến Văn Văn, bà A Hương đang kích động đột nhiên bình tĩnh trở lại, bà ấy có phần thỏa mãn nói, "A Phong hẳn là cũng không ngờ Văn Văn không phải con của anh ta, A Anh vẫn luôn lừa dối nói đứa bé là con anh ta. Đó hoàn toàn sai sự thật, đứa bé là con của A Trung. Cảnh sát đã xét nghiệm ADN, khi A Phong biết tin, bà đứng ngay trong phòng giám sát, tận mắt nhìn thấy vẻ mặt hối hận của anh ta. Đáng đời! Anh ta giết con trai bà, bị A Anh lừa cũng đáng đời! Đúng là trời đánh thánh vật!"

Tiếp theo là những lời mắng chửi được tuôn ra, bà A Hương như không biết mệt, vừa mắng vừa khóc sụt sùi, lúc lại vò đầu vò tóc, rồi lại cười như điên dại, mọi người nhìn thấy vậy đều sợ hãi tránh xa.

Tô Niệm Tinh chỉ có thể đứng bên cạnh khuyên nhủ bà, "Tuy A Trung đã ra đi, nhưng Văn Văn vẫn còn đó, con bé là cháu ruột của bà, đây cũng là may mắn trong bất hạnh."

Bà A Hương lùi ba bước, đôi mắt đục ngầu dần dần tỉnh táo lại, sau đó ngồi xuống đường khóc rống lên.

Khi đội Hình sự phá được một vụ án mạng, ở đại lục có thể chỉ công bố kết quả điều tra, nhưng cảnh sát Hồng Kông sẽ tổ chức họp báo nói sơ lược về toàn bộ vụ án.

Vụ án này có ba kẻ chủ mưu, một người ngồi tù (sau chết vì bệnh), một người bị giết, còn một người bị cảnh sát tạm giữ, chờ thẩm vấn. Người nhà nạn nhân chỉ có mình bà A Hương, trước đó cảnh sát còn coi bà là nghi phạm, tạm giữ bà. Báo chí cũng đăng tin.

Lúc này lại trở thành người nhà nạn nhân, phóng viên truy vấn chi tiết bên trong.

Ngoài những chi tiết cảnh sát phá án không thể công khai, đại khái nội dung vụ án được phóng viên đưa tin, đăng trên các tờ báo lớn, thậm chí là trang nhất.

Tô Niệm Tinh mua báo xong, thấy một bài báo viết vụ án bắt đầu từ việc bà A Hương xem bói, vì thế mới đến Nguyên Lãng tìm cháu gái, từ đó hé lộ sự thật vụ án.

Tim Tô Niệm Tinh giật thót một cái, bà A Hương trước đó bị kích động, suýt phát điên, không biết độc giả đọc xong có đến quấy rầy bà A Hương không?

Trưa hôm đó cô ăn cơm xong, không nghỉ ngơi, vội vàng đi tìm bà A Hương. Cô vốn tưởng sẽ thấy bà A Hương bị quấy rầy đến mức không chịu nổi, không ngờ trước sạp của bà chen chúc đầy người, có người tặng hoa, có người ngồi xuống nhờ bà xem bói.

Bà A Hương không còn vẻ điên loạn như đêm hôm đó, giống như một bà lão hiền từ, khi được mọi người đến an ủi, bà rất lịch sự nói cảm ơn, còn chúc đối phương bình an.

Tô Niệm Tinh đợi những người này đi hết, mới bước tới, "Hôm nay trông bà không tệ đó ạ."

Bà A Hương thở dài, "Lúc A Trung mới chết, bà cũng không chấp nhận được chuyện kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, nhưng thời gian lâu rồi, nỗi đau sẽ phai nhạt, cũng chấp nhận chuyện A Trung ra đi. Hôm qua chỉ là bà chưa thể chấp nhận được việc thằng bé bị sát hại mà thôi."

Đôi mắt bà ngấn lệ, nghĩ đến điều gì đó, nhưng lại không đủ sức nói ra.

Tô Niệm Tinh vỗ vai bà, "Không sao đâu bà, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi."

Bà A Hương trấn tĩnh cảm xúc, lấy lại tinh thần, "Bà vẫn có thể đến thăm Văn Văn. Bà đã nói chuyện với cha mẹ nuôi của Văn Văn rồi, một tuần đến thăm một lần, sẽ không làm phiền họ."

Tô Niệm Tinh cũng mỉm cười, "Vậy thì tốt quá."

Lúc này có một người đàn ông đến nhờ bà A Hương xem bói cho mình.

Tô Niệm Tinh ngừng nói, nhìn vị khách vừa tới, người đàn ông này khoảng hơn ba mươi tuổi, trông phong thái rất giống một thương nhân.

Tô Niệm Tinh nắm lấy tay đối phương định xem tướng tay, trước mắt xuất hiện đoạn video ba giây, đối phương trúng một phát súng vào giữa trán, cô còn chưa kịp nhìn kỹ là ai bắn, hình ảnh đã đột ngột dừng lại.

Người đàn ông giật tay ra, ánh mắt sắc bén quét qua, mang lại cảm giác không mấy an toàn, anh ta quay đầu nhìn bà A Hương, "Nghe nói bà biết xem bói? Xem cho tôi một quẻ được không?"

Bà A Hương gật đầu, ném cho Tô Niệm Tinh một ánh mắt trấn an, rồi mới chăm chú nhìn tướng mặt và tướng tay anh ta, "Anh thời thơ ấu gian nan, thân thích ít ỏi, tổn hại con cái, mệnh cung u ám, vận hạn ập đến, chuyện tốt không gặp, chuyện xấu đổ lên đầu, năm nay tiểu nhân âm thầm bày trò, cọp sa vào bẫy, tổn hại đến sinh mệnh, trước mắt công việc nhiều điều không thuận."

Quẻ tượng này tuyệt đối không thể nói là tốt, nếu đám côn đồ Đại Sơn ở đây, chắc chắn sẽ chỉ vào bà A Hương, cảnh cáo bà nói chuyện cẩn thận.

Nhưng người đàn ông lại có tính tình điềm đạm, thậm chí còn khép nép hỏi bà A Hương, "Có cách nào hóa giải không?"

Bà A Hương lắc đầu thở dài một tiếng, sau đó mới mở miệng, "Mưu sự thành rồi lại bại, không bằng giữ lấy cốt cách bản thân mới là cao nhất. Buồm trên sông căng do đi thuận chiều gió, nào ngờ giữa sông có bãi đá. Chọn thuyền nhẹ cho dễ đi, nào ngờ bị gãy trục bánh quay."

Người đàn ông đứng dậy, "Bà nói một tràng dài như vậy chẳng phải cũng chỉ để nói cho tôi biết họa phúc tương tùy thôi hay sao?" Anh ta xoay người định bỏ đi, Tô Niệm Tinh ở phía sau nhắc nhở anh ta, "Anh còn chưa đưa tiền xem bói."

*Họa phúc tương tùy: thành ngữ có ý chỉ việc tốt và xấu luôn đan xen với nhau.

Nhìn anh ta ăn mặc bảnh bao, lại dám quỵt tiền của người già ư?

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô kinh ngạc mấy lần, chỉ vào mình, "Cô còn đòi tiền xem bói của tôi?"

Bà A Hương sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vội kéo tay áo Tô Niệm Tinh, cười nịnh nọt với người đàn ông, "Hổ Ca, cô ấy không biết anh, anh đừng giận, không cần đưa tiền xem bói."

Tô Niệm Tinh biết bà A Hương nhát gan sợ rước họa vào thân, mím môi nói, "Xem bói là lấy một tia sinh đạo từ trời, tất yếu phải chịu quy luật nhân quả. Thầy bói xem quẻ không lấy tiền tương đương với cho không người ta một mạng, mà đối với người xem bói lại càng bất lợi hơn, xem bói vốn là hành vi đoạt thiên cơ, thầy bói lấy tiền xem bói tương đương với thay người xem bói gánh nhân quả. Mà thầy bói không lấy tiền tương đương với nhân quả vẫn cần người xem bói tự gánh chịu."

Bà A Hương không thể ngồi yên, đứng dậy liên tục cúi lạy Hổ Ca, cơ thể già yếu còng xuống trông có phần đáng thương. Hành động này khiến trong lòng Tô Niệm Tinh cảm thấy chua xót. Mấy ngày nay bà A Hương vẫn luôn vất vả vì vụ án, số tiền kiếm được trước đây chắc đã tiêu hết, nếu không bà A Hương cũng đâu phải cười gượng xem bói cho người ta, bà ấy rõ ràng đang rất buồn. Người hiền lành bị người ta ức hiếp, người này rõ ràng có tiền nhưng lại không chịu trả tiền xem bói. Thật đáng ghét. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Hổ Ca đánh giá bà từ trên xuống dưới, cười nói: "Thú vị đấy! Tôi lại càng không tin số mệnh."

Tô Niệm Tinh bị thái độ ngạo mạn của gã chọc tức, tay chống bàn, nói một câu như sấm truyền: "Trong vòng ba ngày, anh chắc chắn sẽ chết, không thể sai được."

Hổ Ca ngửa đầu cười ba tiếng, chỉ vào mặt cô: "Được! Ba ngày sau, tôi sẽ đến tìm cô."

Gã búng ngón tay, ngay lúc này từ trong ngõ nhảy ra mấy tên côn đồ, Tô Niệm Tinh nhìn kỹ, chính là Ngốc Cường và đồng bọn.

Tên Đại Sơn đứng trong số đó cong ngón tay làm động tác bắn súng về phía Tô Niệm Tinh, miệng cười đầy ác ý.

Tô Niệm Tinh không ngờ người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hiền hòa này lại cùng một hội với đám côn đồ kia, cô vỗ miệng, hối hận vô cùng, biết thế cô đã không cố chấp.

Cô quay đầu nhìn bà A Hương: "Ấn đường của anh ta hiện đen, e rằng không còn sống được bao lâu nữa, bà xem bói cho anh ta không lấy tiền, liệu có bị phản phệ hay dính nhân quả không?"

Lần trước bà A Hương nói với cô chuyện xem bói phải lấy tiền, chưa kịp giảng giải cho cô: "Chúng ta xem bói có ba điều kiêng kị, cháu nhất định phải nhớ kỹ, một là không xem cho người chết, hai là không xem cho đồng nghiệp, ba là không xem cho chính mình."

Tô Niệm Tinh chỉ về hướng Hổ Ca vừa rời đi: "Vậy vừa nãy bà..."

"Bà xem bói không chuẩn mà, chỉ nói đại thôi." Bà A Hương nhìn cô đầy vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng vừa rồi cháu lại xem cho anh ta."

Cô xem bói đúng là chuẩn thật, Tô Niệm Tinh hỏi lại: "Ý bà là cháu sẽ dính nhân quả?"

Như một trò đùa vậy nhỉ?

Bà A Hương lắc đầu: "Người không tin số mệnh thì xem cũng vô dụng. Nếu là người tin số mệnh, nghe lời cháu xong sẽ tìm cách thay đổi vận mệnh của anh ta, chuyện này sẽ khiến cháu phạm vào việc tiết lộ thiên cơ, cũng sẽ dính nhân quả." ( truyện trên app T•Y•T )

Tô Niệm Tinh đã hiểu rồi, vậy cô phải cảm ơn Hổ Ca vì không tin số mệnh, không nghe theo lời sấm truyền kia của cô mà đi thay đổi vận mệnh?

Nhưng biết rõ anh ta sẽ chết, cô lại không thể ngăn cản, trong lòng sao mà khó chịu đến thế.

Bà A Hương già dặn, nhìn biểu cảm của cô là đoán ra cô đang nghĩ gì, bèn an ủi ngược lại cô: "Anh ta là đầu sỏ của cả Vịnh Đồng La, số vong hồn chết dưới tay anh ta đủ lấp đầy cả con phố Bách Đức Tân. Kẻ ác như anh ta chết đi ngược lại còn đóng góp cho xã hội. Cháu không cần phải có gánh nặng tâm lý."

Bà A Hương quả thật biết an ủi người khác, ít nhất chút áy náy của Tô Niệm Tinh đã không còn nữa.

Bà A Hương thở dài, nói với cô: "Chuyện đó coi như đã giải quyết xong, nhưng bà phải dặn dò cháu. Cháu xem bói cho người khác nhất định phải nhớ ba điều kiêng kị, cháu nhìn bà đi, xem bói không chuẩn mà còn bị phản phệ, trung niên mất chồng, tuổi già mất con, đó đều là báo ứng vì bà đã tiết lộ thiên cơ."

Tô Niệm Tinh nghe vậy liền biết bà A Hương đã xem báo, có tờ báo không những không thông cảm với bà A Hương, ngược lại còn rất ác ý, nói bà làm nghề bói toán, tiết lộ quá nhiều thiên cơ nên mới khắc phu khắc tử.

Tô Niệm Tinh không tin những điều này, cô cười mỉa mai: "Trên đời cũng có rất nhiều phụ nữ mất chồng mất con, hơn nữa họ chưa từng xem bói cho ai. Chồng bà mất sớm, có liên quan đến thói quen sinh hoạt không tốt của ông ấy. Hút thuốc uống rượu bản thân đã rút ngắn tuổi thọ của con người. Còn con trai bà là bị kẻ xấu hãm hại, không liên quan gì đến bà, đừng cái gì cũng đổ lên người mình."

Bà A Hương lộ vẻ cay đắng: "Nhưng có thờ có thiên có kiêng có lành. Trước đây bà cũng cho rằng xem bói không liên quan gì đến những việc ấy, dù sao bà cũng chỉ dựa vào đoán mò. Nhưng cháu lại xem chuẩn đến vậy, khiến bà thấy trên đời này vẫn còn cao thủ. Cháu đã bước chân vào nghề này, thì phải tuân thủ quy tắc của nghề. Đây là bài học mà vô số thầy tướng đã đổ máu để tổng kết được."

Tô Niệm Tinh chưa bao giờ coi mình là thầy bói, hơn nữa cô cũng không phải tự mình tính ra, mà là ơn trên ban cho cây búa vàng, nếu ơn trên không muốn cô tiết lộ thiên cơ, lúc đầu đã không cho cô năng lực thần kỳ này. Nhưng ánh mắt đầy yêu thương của bà A Hương khiến Tô Niệm Tinh rất cảm động, dù sao sau này cô cũng không dựa vào xem bói mà sống, cô muốn được như ông nội bắt đầu gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, bèn an ủi ngược lại bà: "Ở đại lục không tin những điều này, cháu về rồi sẽ mở tiệm bánh bao. Bà không cần lo chuyện cháu tiết lộ thiên cơ sẽ bị phản phệ đâu."

Bà A Hương thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Bà lấy ra một phong bao đỏ nhét vào tay Tô Niệm Tinh: "Tiền bói của Vinh bán thịt nên để cháu nhận lấy. Dù sao người thực sự xem bói là cháu. Nhớ quy tắc nhé, xem bói là tiết lộ thiên cơ, phải thu phí mới có thể hóa giải nhân quả."

Lần này Tô Niệm Tinh không từ chối nữa.

Giải quyết xong một tâm sự, tâm trạng Tô Niệm Tinh đặc biệt tốt, đi ngang qua trung tâm thương mại, xác định xung quanh không có cảnh sát mặc quân phục, cô lấy hết can đảm bước vào.

Trung tâm thương mại bây giờ tất nhiên không thể so sánh với sự phồn hoa của thủ đô ba mươi năm sau, nhưng vào những năm 90, nơi đây đã là thiên đường mua sắm trong lòng nhiều người.

Tô Niệm Tinh nhìn quần áo trong cửa hàng, kiếp trước cô có thể trực tiếp bảo cửa hàng đồ hiệu giao đến tận nhà, còn bây giờ? Mặc bộ áo thun rộng thùng thình này, cô thậm chí không có can đảm bước vào. Cô thở dài, quay người lên tầng ba.

Cô đi thẳng đến khu điện tử, hỏi bên đó có máy xay thịt không?

Tốc độ nặn cá viên của cô đã luyện đến mức nhanh nhất, nhưng mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ nặn được bốn nghìn viên. Muốn tăng tốc độ, cách tốt nhất và ít tốn sức nhất là mua máy xay thịt. Đợi cô dành dụm đủ tiền về đại lục, chú Phúc dì Phúc dùng máy xay thịt là được, không cần lo thuê không nổi người làm.

Giá thiết bị điện tử vào những năm 90 cao hơn nhiều so với thời hiện đại, nhưng ở Hương Cảng thì rẻ hơn đại lục một chút. Vì vậy nhiều thương nhân đã làm giàu nhờ buôn lậu thiết bị điện tử từ Hương Cảng.

Máy xay thịt mà Tô Niệm Tinh muốn mua là một thiết bị ít người dùng, không thuộc loại đồ gia dụng, nhân viên bán hàng nói nhà máy của họ có sẵn sản phẩm này.

Giá một chiếc là 3000 tệ, không hề rẻ. Tô Niệm Tinh không đủ tiền, hơn nữa quán bán cá viên này cũng không phải của cô, cô chỉ là người làm thuê, việc mua thiết bị lớn như vậy chắc chắn phải xin ý kiến của chú Phúc dì Phúc.

Cô cảm ơn nhân viên bán hàng, nói rằng sẽ về suy nghĩ và quyết định có đặt hàng hay không vào ngày mai.

Khi về đến nhà, chú Phúc dì Phúc đã ra ngoài bán hàng rong, họ sẽ bán đến rất khuya mới về. Hôm nay chắc chắn không được rồi.

Sáng hôm sau, cô nói về việc mua máy xay thịt, chú Phúc dì Phúc tuổi đã tứ tuần, không biết nhiều đến các sản phẩm điện tử, hai người tròn mắt ngạc nhiên: "Thì ra còn có thứ này sao?"

Hai người lo lắng thịt cá xay ra sẽ không ngon bằng thịt cá băm bằng tay, Tô Niệm Tinh giải thích nguyên lý cho họ: "Máy xay thịt có kết cấu hơi kém một chút so với dao băm. Nhưng hiệu suất sẽ rất cao."

Dì Phúc cảm thấy làm thành cá viên thì kết cấu kém một chút cũng không sao. Điều quan trọng nhất để làm cá viên ngon là cá phải tươi, lập tức nói chiều nay sẽ không đi bán hàng rong nữa mà muốn cùng Tô Niệm Tinh đến trung tâm thương mại xem thử.

Cửa hàng không trưng bày máy xay thịt, phải đến xưởng sản xuất mới có, vì loại máy này thường chỉ bán cho các cơ sở kinh doanh, nhân viên bán hàng nói có thể đặt hàng ngay bây giờ, ngày mai sẽ giao hàng tận nơi.

Chú Phúc dì Phúc cảm thấy có thể thử một lần, "Bây giờ cá viên của chúng ta bán rất chạy, chỉ dựa vào mình cháu thì chắc chắn không được. Có máy xay thịt, chúng ta sẽ có thể làm nhiều hơn. Đúng rồi, chúng ta còn có thể chiên trứng cá. Người Hương Cảng rất thích ăn món này. Trước đây chưa làm là vì không đủ nhân lực."

Chú Phúc dì Phúc càng nghĩ càng thấy việc kinh doanh này khả thi, hai người để thể hiện lòng biết ơn đối với Tô Niệm Tinh, nói rằng cuối tháng sẽ thưởng cho cô một phong bao lì xì lớn.

Tô Niệm Tinh cũng rất vui mừng, điều này có nghĩa là cuối cùng cô cũng có thể kết thúc những ngày băm thịt cá đau khổ rồi.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play