Sau khi Chân Lạc Mặc hoàn thành việc ghi hình rồi tẩy trang thì cũng đã sắp mười hai giờ đêm, Du Hiển Duẫn lái xe chở cậu về nhà, bởi vì Trăn Trăn không có ở đây, cho nên cậu liền ngồi ở vị trí phó lái. Du Hiển Duẫn nghiêng người qua cài thắt dây an toàn giúp cậu, sau đó liền dặn dò thêm một câu: “Em ngủ một lát đi, khi nào về đến nhà anh sẽ gọi.”
Chân Lạc Mặc: “Vừa mới diễn xong nên em vẫn chưa bình tĩnh lại được, ngủ không nổi.”
Du Hiển Duẫn biết cái cảm giác mà Chân Lạc Mặc đang nói đến, diễn viên đôi khi vì phải đuổi kịp tiến độ của đoàn phim, cho nên chỉ có khoảng một, hai tiếng để mà ngủ, thế nhưng vì bản thân đang đắm chìm trong cái trạng thái kích động của nhân vật, nên dù cho thân thể rất mệt mỏi, nhưng đầu óc lại thì lại hưng phấn đến mức không ngủ được, những lúc như thế thì thật sự là vất vả, thậm chí có khi còn đau khổ nữa.
Du Hiển Duẫn nhìn Chân Lạc Mặc, thấy cậu đang cười cười với mình, thế nhưng trong nụ cười đó lại còn lộ ra vẻ mệt mỏi, anh nhẹ nhàng nói: “Ngủ không được thì cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút đi.”
Sau khi Chân Lạc Mặc ừ một tiếng thì Du Hiển Duẫn mới khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.
Chân Lạc Mặc tựa lưng vào ghế mà nhắm hai mắt lại, cậu lẳng lặng đợi một hồi, rồi lại nhìn về phía Du Hiển Duẫn mà hỏi: “Đàn anh, hôm nay em diễn thế nào?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT