Pháo hoa vừa tắt, Lục Triều Triều liền quay về bên cạnh Hứa thị.

Vừa rồi, mấy vị hoàng tử nhỏ cũng nhìn thấy Lục Triều Triều cưỡi trên cổ hoàng đế.

Tiểu hoàng tử năm tuổi ngước nhìn đầy mong đợi.

Cậu bé bước những bước chân ngắn ngủn, hướng về phía phụ hoàng hòa ái dễ gần mà cậu thấy lúc nãy, dang rộng vòng tay.

"Phụ hoàng, ôm con..." Tiếng kêu của cậu bé khiến Vinh quý nhân, mẫu thân của cậu lập tức kinh hãi.

Sợ hãi đến mức Vinh quý nhân suýt nữa thì quỳ xuống ngay tại chỗ.

Trời ơi! Đứa nhi tử ngu ngốc này của bà, ăn gan hùm mật gấu gì vậy!!

Thái tử cũng chưa bao giờ được ôm như vậy, vậy mà nó lại muốn được ôm?

Điều khiến bà càng sợ hãi hơn là, hành động tiếp theo của nhi tử ngốc nhà bà lại càng điên rồ hơn.

Tiểu hoàng tử suy nghĩ, chẳng lẽ do ngữ khí của mình không đúng?

Vừa rồi, tiểu muội muội kia hình như dang rộng vòng tay, ngữ khí lại vô cùng mềm mại, nũng nịu.

Sau đó...

Tiểu hoàng tử: !!!

Ngay trước mặt mọi người, cậu bé cũng học theo Lục Triều Triều, ngồi bệt xuống đất, nhéo giọng nũng nịu lên tiếng, dáng vẻ kệch cỡm, hướng về phía hoàng đế đang đen mặt nài nỉ.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

"Phụ hoàng ơi ~ ôm con một cái ~"

"Con muốn ôm ạ ~"

Giọng cậu bé kéo dài, chu môi, còn run run.

Cậu bé còn cố gắng nắm lấy vạt long bào của hoàng đế trước sự ngỡ ngàng của Vinh quý nhân, học theo Lục Triều Triều, kéo vạt áo ông lay động.

Lay động, lay động...

Càng lúc càng mạnh!

Xoẹt một tiếng...

Vinh quý nhân hoa mắt chóng mặt, ngã lăn ra đất bất tỉnh.

Tiểu hoàng tử nhìn góc áo bị xé nát, sửng sốt.

À há?

Cậu bé trơ mắt nhìn phụ hoàng, sắc mặt đen như đáy nồi.

Xong rồi, xong rồi!

"Cút!" Hoàng đế cắn răng trừng mắt nhìn cậu, liếc một cái, rồi quay đầu đi.

Tiểu hoàng tử hồ nghi sờ sờ đầu: “Rõ ràng giống nhau như đúc, sao kết quả lại không giống nhau?"

Chỉ có những người chứng kiến cảnh hoàng đế ôm Lục Triều Triều, phi tần liếc nhau, giấu đi sự kinh hãi trong đáy mắt.

Cung yến kết thúc, Lục Triều Triều đã ngáp lên ngáp xuống.

Bé con nép vào lòng Hứa thị, thuận theo ngoan ngoãn.

Lục Chính Việt và Lục Nguyên Tiêu hôm nay cũng tham gia cung yến, nhưng họ chỉ đọc sách trong thư viện Kinh Hồng và dùng bữa cùng các bạn học.

"Phụ thân đâu?" Lục Nguyên Tiêu hỏi.

"Hầu gia nói ngài có việc nên đã ra cung trước một bước." Gã sai vặt bẩm báo.

Hứa thị cười lạnh trong lòng, hôm nay Lục Cảnh Hoài đã tỏa sáng rực rỡ, Lục Viễn Trạch chắc chắn không thể chờ đợi được nữa!

Thi đỗ Tam nguyên?

Thân sư của Thái Tử?

Những danh hiệu vang dội này đủ để lung lay sự do dự cuối cùng của Lục Viễn Trạch!

"Nương, người còn có bốn huynh muội chúng con." Lục Chính Việt lo lắng nhìn mẫu thân, cho rằng Hứa thị đang khổ sở.

Hứa thị khẽ cười một tiếng, bà mỉm cười gật đầu.

Nửa đời trước yêu thương cuồng nhiệt, nửa đời sau, bà muốn đập nát tên tiện nhân Trung Dũng Hầu này!

Khi đoàn người ra khỏi cung, họ lại tình cờ gặp gỡ Khương gia.

Càng tu la tràng* hơn chính là, Lục Nghiên Thư ngồi ở trên xe lăn, hắn cũng đang ở cửa đợi Triều Triều.

*Tu La tràng (修罗场): Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.

Lục Nghiên Thư tàn tật, từ đó chưa từng tiến cung.

"Lục Nghiên Thư, ngươi còn dám ra ngoài? Trên người ngươi đầy rẫy mùi chất thải còn chưa bay đi hết đâu." Khương Vân Mặc hếch mũi nói, tay không ngừng đưa ra vẫy vẫy trước mặt.

"Người tàn phế như ngươi mà dám mơ cưới tỷ tỷ của ta, cũng không xem lại bản thân xứng hay không!"

"Tỷ tỷ của ta, phải gả cho vị công tử tài hoa nhất thiên hạ. Cũng không phải loại người tàn phế như ngươi có thể mơ ước." Khương Vân Mặc biết, tỷ tỷ của mình đã vì người tàn phế này mà khóc bao nhiêu nước mắt.

Tỷ tỷ muốn từ hôn, nhưng phụ thân lại lo lắng bị người ngoài nói Khương gia vong ân phụ nghĩa, mãi không chịu đồng ý.

Bức bách tỷ tỷ, buộc nàng ta phải tự vẫn mới khiến phụ thân sợ hãi mà đồng ý từ hôn.

May mắn, Lục Cảnh Hoài cũng đủ tài học khiến phụ thân coi trọng.

"Tỷ tỷ của ta sẽ gả cho Cảnh Hoài huynh, tương lai sẽ đỗ tam nguyên. Tương lai chính là Trạng Nguyên phu nhân."

"Được rồi, Vân Mặc." Một giọng nói dễ nghe vang lên.

Khương Vân Cẩm ngồi trong xe ngựa, nhíu mày.

Nàng ta nhìn qua màn xe, có thể rõ ràng nhìn thấy thiếu niên ngồi trên xe lăn.

Thiếu niên 17 tuổi.

Thiếu niên thiên tài trở thành một kẻ phế nhân.

Hiện giờ, danh tiếng thiên tài không còn nữa, hắn chỉ là một người tàn phế bị thái y phán không thể chữa trị, không thể tự gánh vác, thậm chí còn không thể tự mình đi vệ sinh tiêu tiểu.

Trở thành người tàn phế nhiều năm nhưng dường như không khiến hắn trở nên tăm tối như lời đồn.

Thiếu niên mặc một bộ áo trắng, ánh mắt bình thản, dù ngồi trên xe lăn, cũng càng xuất chúng so với năm đó.

Nếu, không phải người tàn phế thì tốt biết bao.

Khương Vân Cẩm giấu đi sự sắc bén trong mắt.

Năm đó rơi xuống nước, nàng ta thực sự cảm kích Lục Nghiên Thư đã cứu giúp. Nhưng nàng ta lại không thể vì thế mà đắp cả đời mình vào được!

"Không được khi dễ ca ca ta! Hừ, nếu không phải vì cứu tỷ tỷ ngươi, đại ca ta sao có thể trở nên như vậy? Cái thứ vong ân phụ nghĩa!" Lục Nguyên Tiêu lao tới như một viên đạn pháo, hốc mắt đỏ hoe.

"Phi, Lục gia các ngươi còn muốn thế nào?"

"Lục Nghiên Thư đã cứu tỷ tỷ của ta, nhưng tỷ tỷ của ta cũng đã dập đầu đền đáp. Hàng năm tỷ ấy đều đến Lục gia dập đầu, tỷ tỷ của ta vì thế mà áy náy nhiều năm, các ngươi còn muốn thế nào nữa? Muốn ép buộc tỷ tỷ của ta tự vẫn sao? Các ngươi tưởng rằng có thể bức chết tỷ tỷ của ta ư?" Khương Vân Mặc quát lớn!

Khương Vân Cẩm khép hờ mắt, vén rèm xe ngựa, bước xuống xe.

"Tỷ tỷ!" Khương Vân Mặc muốn nói gì đó.

Khương Vân Cẩm vẫy tay.

Nàng ta từng bước đi trên tuyết, tiến đến trước mặt Lục Nghiên Thư.

Vừa lúc mọi người ra cung, trước mặt mọi người, nàng quỳ gối trước mặt Lục Nghiên Thư, dập đầu mạnh mẽ.

"Lục công tử, mạng sống này của ta là do ngài cứu, Vân Cẩm mới có thể giữ lại."

"Vân Cẩm đời đời kiếp kiếp ghi nhớ ân đức của ngài."

"Nếu có thể, Vân Cẩm nguyện lấy mạng mình đổi lấy sự bình an cho Lục công tử. Lục công tử trong lòng có bất kỳ oán hận nào, xin hãy hướng về phía Vân Cẩm mà trút giận, là Vân Cẩm có lỗi với ngài."

Thiếu nữ quỳ gối trên tuyết, khiến mọi người liên tục quay đầu nhìn lại.

Nhìn cảnh tượng này, ai cũng cau mày.

Hứa thị tức giận đến mặt đỏ tai hồng, mạng sống nào nữa đâu?

Nàng ta đây là đang bắt cóc đạo đức trưởng tử của bà!

Cứu người, thế nhưng lại cứu ra thù hận!

"Khương cô nương, cứu ngươi là do ta tự nguyện." Lục Nghiên Thư nói với vẻ mặt bình thản.

"Mạng sống không có phân nặng nhẹ, dù không phải là ngươi, người khác cũng vậy, Lục mỗ đều sẽ cứu."

"Khương cô nương tâm ý đã đổi, muốn từ hôn, Lục mỗ đồng ý. Giờ đây, còn nói gì về mạng sống? Ta liều chết cứu ngươi, ngươi bây giờ lại hèn hạ đến mức muốn trả ơn bằng mạng sống?" Lục Nghiên Thư nhìn nàng ta một cách im lặng. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khương Vân Cẩm quỳ dưới ánh mắt của hắn, tim trong lòng ngực thình thịch đập nhanh.

Có một khoảnh khắc, hắn như chưa từng bị phế đi, vẫn đứng ở đỉnh cao, quan sát chúng sinh một cách kiêu hãnh.

Mọi người tiếc nuối thở dài, Lục Nghiên Thư quả thực là thiếu niên thanh phong tễ nguyệt*.

Thanh phong tễ nguyệt thường được dùng để ví von cho những người có phẩm chất cao đẹp, tâm hồn thanh cao, trong sáng như gió mát và trăng sáng, không vướng bận bởi những ham muốn tầm thường của thế tục.

Hắn có phẩm chất cao quý, càng đáng được trân trọng.

Lễ Bộ thị lang Trần đại nhân lắc đầu: "Lục công tử, Trần mỗ không bằng ngươi." Kinh tài diễm diễm, thiên phú trác tuyệt, lại giữ được tấm lòng nhân ái đối với thế nhân.

Lục hầu gia, lựa chọn Lục Cảnh Hoài, thật sự là một quyết định đúng đắn sao?

"Lục công tử, Trương mỗ cũng không bằng ngươi."

"Lục công tử, người nào vứt bỏ ngươi, một ngày nào đó sẽ hối hận." Những người vây xem đều là quan viên, không ít người bị thiếu niên lang thuyết phục.

"Khương cô nương, đại khái là nhặt hạt mè mà bỏ dưa hấu." Thậm chí có người nói thẳng.

Thiếu niên ngồi trên xe lăn, xe lăn cũng không thể cầm chân được hắn.

Lục Cảnh Hoài, Lục Nghiên Thư, đều là Lục công tử.

Nhưng phẩm chất của họ khác xa nhau.

Lục Cảnh Hoài đính hôn với ai không tốt, cố tình chọn Khương Vân Cẩm? Rõ ràng là muốn áp bức người từng là thiên tài!

Khương Vân Cẩm sắc mặt khó coi, đáy mắt trào phúng.

Nhìn xe ngựa của Lục gia đi xa, không khỏi cười nhạo.

Hối hận?

Thật nực cười!

Lục Nghiên Thư chỉ là người bị liệt, mà Cảnh Hoài vô cùng có khả năng thi đỗ tam nguyên, lại cực kỳ coi trọng mình.

Nàng ta tuyệt đối sẽ không hối hận!

Ngày Cảnh Hoài thi đỗ tam nguyên, trở thành Trạng Nguyên, chính là ngày nàng ta hả hê, ngẩng cao đầu với đời!

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play