Cung yến.
Tiếng cười nói rộn ràng vang khắp cung điện, tiếng sáo du dương không dứt bên tai.
Thậm chí có người còn đổi Tương Tiến Tửu thành điệu múa kiếm, theo nhịp thơ mà lên xuống phập phồng, khiến mọi người xem phải kinh ngạc và thán phục.
“Vị Lục công tử kia quả thật là một người tài năng xuất chúng.”
“Năm ấy mới mười bảy tuổi mà đã có tác phẩm hay đến vậy, xứng đáng là thiên tài.”
Lục Viễn Trạch ngồi ở vị trí cao nhất trong điện, nghe mọi người ca ngợi Lục Cảnh Hoài, ông ta khẽ nhếch mép.
“Nhắc đến một thanh niên xuất chúng như vậy, phải nói đến trưởng tử của Lục Hầu gia chứ? Năm ấy tám tuổi đã đỗ tú tài, còn là thí sinh đứng đầu.” Một vị đại thần thấy vẻ mặt tự đắc của Lục Viễn Trạch, không khỏi mở lời châm chọc.
“Thật đáng tiếc cho trưởng tử của Lục Hầu gia, thông minh quá mức lại tự hại bản thân.”
“Giờ đây thân tàn ma dại, vẫn còn chiếm giữ vị trí thế tử. Thật đáng tiếc, đáng tiếc mà…”- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Lục Viễn Trạch cảm thấy như bị nghẹn họng, vẻ kiêu ngạo ẩn hiện trên mặt ông ta nháy mắt bị người ta dẫm nát dưới lòng bàn chân.
“Nghe nói không thể tự lo liệu cho bản thân, chuyện đi vệ sinh cũng phải có người hầu hạ.” Người đang nói thở dài, Lục Viễn Trạch nghe mà tức giận đến nỗi gân xanh giữa trán nổi lên.
Lục Viễn Trạch hít một hơi thật sâu.
“Nghiên Thư không có số mệnh đó.” Ánh mắt ông ta hơi trầm xuống.
Cơ nghiệp của hầu phủ trong tương lai nhất định phải giao cho thế tử.
Nhưng bây giờ, Nghiên Thư đã là người tàn phế.
Hắn không thể gánh vác trọng trách liên quan đến cơ nghiệp hầu phủ.
“Thái Tử điện hạ đã bảy tuổi, bệ hạ đã bắt đầu tìm kiếm sư phụ cho Thái Tử. Nếu Lục Cảnh Hoài có thể đỗ tam nguyên, e rằng…” Mấy vị quan viên liếc nhìn nhau.
Lục Viễn Trạch nắm chặt tay.
Đỗ tam nguyên, vi sư của Thái Tử, tương lai chắc chắn sẽ trở thành thiếu phó.
Một ngôi sao mới đang dần mọc lên.
“Tuy nhiên, Lục Cảnh Hoài có xuất thân thấp kém, e rằng sẽ gặp nhiều khó khăn.”
“Nghe nói Lục Cảnh Hoài là con ngoài giá thú, thân phận như vậy cho dù đỗ tam nguyên, e rằng cũng không xứng đáng làm sư phụ cho Thái Tử. Một thiếu niên tài ba như vậy mà không được ghi nhận vào gia phả, thật đáng tiếc.” Mọi người thở dài.
“Nhắc đến Khương gia, quả thật có tầm nhìn xa. Sớm đã hủy hôn với Lục gia và định danh cho Lục Cảnh Hoài. Nhờ mối quan hệ thông gia này, tiểu thư Khương đã kiếm được một món hời!”
Mọi người không ai nhận ra rằng Lục Viễn Trạch dường như đã hạ quyết tâm.
“Chà, hôm nay cung yến mà còn có hạt dẻ nướng?” Các triều thần nhìn thấy đĩa hạt dẻ, khoai lang và đậu phộng nướng trên bàn, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đây là món ăn vặt chỉ có thể xuất hiện trên phố, sao lại xuất hiện trong cung yến?
Họ nào biết rằng hoàng đế đã bị Lục Triều Triều chọc cho thèm ăn theo.
Lục Viễn Trạch chỉ là quan tứ phẩm, lúc này đang ngồi ở vị trí dựa cửa điện.
Hứa thị và trưởng công chúa trò chuyện vui vẻ, ngồi ở bàn cao bên phía nữ giới.
Trưởng công chúa vồ lấy Triều Triều, đáy mắt tràn đầy tình thương.
“Còn chưa cảm ơn con đã cứu mẫu hậu.” Trưởng công chúa đỡ eo, việc mang thai là gánh nặng lớn nhất đối với bà, nhưng đây là gánh nặng ngọt ngào.
“Mẫu hậu bệnh nặng một thời gian, không thể ra ngoài vì sợ gió. Bà ấy nhớ ơn con, cố ý sai người mang thứ này đến.”
Lục Triều Triều đột nhiên trợn mắt!
Đừng nói lại là ngọc bội!
Lục Triều Triều vừa thầm nghĩ trong lòng, đã thấy trưởng công chúa lặng lẽ lấy ra một viên ngọc bội màu xanh biếc từ trong lòng.
[A a a a a a!!]
Lục Triều Triều trong lòng hét lên như muốn vỡ vụn.
Cảm xúc quá mãnh liệt, khiến cho Thái Tử trên đài cao cũng phải xoa xoa tai.
[Người hoàng thất đều có bệnh hết sao!! Cả nhà đều thích cho ngọc bội!]
Thái Tử sững sờ?
Cả nhà? Cái nào cả nhà? ( truyện trên app tyt )
[Trưởng công chúa cho ngọc bội, hoàng đế bá bá cho ngọc bội, Thái Tử ca ca cho ngọc bội, thậm chí Thái Hậu cũng cho ngọc bội! Không chỗ nào để treo!] Lục Triều Triều mở to mắt trừng miếng ngọc bội trước mặt.
Thái Tử ngơ ngác hé miệng: A? Cả nhà cậu đều cho sao?
[Một không cho tiền, hai không cho ăn, thế mà ngọc bội đã gom đủ!] Lục Triều Triều vẻ mặt bi thương.
Trưởng công chúa véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn bụ bẫm của nàng: “Mẫu thân con chưa hòa li, nên không thể công khai ban thưởng cho con. Chúng ta bây giờ tạm thời ủy khuất Triều Triều con.” Nếu Lục Triều Triều được sủng ái, e rằng Lục Viễn Trạch sẽ không buông tha cho con bé.
Hốc mắt Hứa thị hơi nóng lên.
Đúng vậy, ngay từ đầu bà đã không có ý định để hài tử của mình ở lại Lục gia, cho dù là một đứa cũng không được!
“Ây da, con ấy, con lại không biết giá trị của những miếng ngọc bội này đâu.” Những món đồ này đều tượng trưng cho lời hứa hẹn và quyền lực.
Hoàng huynh của bà, một người cẩn trọng và đa nghi như vậy, cũng đích thân mang ngọc bội đến tặng Triều Triều.
Có thể thấy được ông rất yêu quý tiểu nha đầu này.
[Ngọc bội lại không thể ăn.] Lục Triều Triều lắc đầu, đầy vẻ ghét bỏ.
Trưởng công chúa không khỏi bật cười.
Nếu phụ thân tiểu nha đầu này mà biết được, chỉ sợ hận không thể nâng bé con lên tận trời đâu.
Mà bé con này lại ghét bỏ đến thế.
Sau cung yến, pháo hoa sẽ được bắn trong cung.
Những bông pháo hoa rực rỡ và lộng lẫy bay lên cao, Lục Triều Triều ngẩng đầu nhìn lên, càng nhìn càng cao, càng nhìn càng cao.
Cuối cùng...
Bé con ngồi bệt xuống đất.
Bé con ngơ ngác.
Nàng chớp chớp mắt, thừa dịp mọi người đang xem pháo hoa, nàng liền bò theo bậc thang lên trên.
Vị trí cao nhất, tầm nhìn đẹp nhất.
Đại thái giám Vương công công đứng trên đài xem xét, nhìn thấy nàng dùng cả tay cả chân bò lên đài, giật mình, ngây người.
Trông nàng bò về phía hoàng đế.
Kéo kéo long bào của hoàng đế.
Nàng ngồi dưới đất, hướng về phía hoàng đế vươn tay: “Bá bá... Ôm một cái.” Giọng nói nũng nịnh của bé con mềm mại đến mức phạm quy, lại mang theo nụ cười hồn nhiên, khiến hoàng đế cũng ngây người.
Trên đài cao, tầm nhìn vô cùng tuyệt đẹp.
Hoàng đế cúi xuống, bế bé con lên.
Dưới kia, các quan thần vây quanh, đều ngẩng đầu nhìn về phía pháo hoa.
Pháo hoa rực rỡ, khói sương mù cuồn cuộn bay lên, che khuất tầm nhìn, khiến cho bóng người trên đài cao trở nên mờ ảo, khó nhận ra.
Lục Triều Triều túm lấy mái tóc của Hoàng đế, khiến cho Vương công công đứng bên cạnh kinh hồn táng đảm.
"Chưa đủ! Chưa đủ!" Nàng ngửa đầu ra sau, cố gắng vươn cao hơn nữa.
Bé con cười tủm tỉm, cúi xuống bẹp một cái, hôn một ngụm vào má Hoàng đế.
Còn để lại một vệt nước dãi ướt át.
"Cao hơn nữa!" Nàng nói xong, đưa tay chỉ vào cổ của Hoàng đế.
Hoàng đế còn chưa kịp phản ứng, bé con đã dùng cả tay chân níu lấy quần áo hoàng đế, cố gắng bò lên cổ ông.
"Cẩn thận, cẩn thận ngã bây giờ!" Hoàng đế vội vàng ôm lấy bé con, lo lắng nếu nàng ngã xuống, sợ rằng tổ tiên trong quan tài cũng sẽ đội mò mà dậy.
Vương công công, người hầu cận bên cạnh Hoàng đế, từ trước đến nay luôn là một nhân vật có tiếng nói trong triều đình. Các quan đại thần khi gặp hắn đều phải cung kính chào hỏi. Thế nhưng giờ đây, trước sự hung hăng của Lục Triều Triều, hắn cũng chỉ biết đứng nhìn mà không dám hó hé nửa lời, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Lục Triều Triều!!
Ngồi ở trên vai hoàng đế!!!!
A A A A A A A !!!
Đến cả Thái tử còn không có đãi ngộ này đâu!!!!
Vương công công lén lút nhìn Thái Tử, đúng như dự đoán, sắc mặt Thái Tử đen kịt.
Thái Tử tức giận, mặt đều banh ra: Đều do cô, đều do cô!! Lớn lên lùn tịt nên Triều Triều không thèm cưỡi cổ cô!!
"Oa… Đẹp.. Đẹp quá…", Lục Triều Triều hân hoan reo lên.
"Triều Triều lần đầu tiên được đi xem Tết Nguyên Đán, lần đầu tiên được xem pháo hoa mà." Thái Tử nhăn mặt, giọng nói chua lòm.
Hoàng đế vốn dĩ có chút hối hận vì đã cho bé con cưỡi cổ, ném mặt mũi hoàng đế xuống đất.
Nhưng mà nghĩ lại mà xem, đây là lần đầu tiên tiểu nha đầu này được đi xem Tết Nguyên Đán!
Lần đầu tiên được cưỡi cổ!
Trẫm là người đầu tiên!
Không mất mặt tí nào!
Dưới khán đài, Lục Viễn Trạch vô tình quay đầu lại, dụi dụi mắt.
Khói mù mờ mịt, ông ta như thấy được cảnh hoàng đế đang cho một đứa trẻ ngồi trên cổ mình.
Nhóc tỳ kia dường như còn là Lục Triều Triều?!!
Ông ta lại cẩn thận nhìn lại, khói mù dày đặc, không thể nhìn rõ chút nào.
Chết tiệt, chắc ông ta điên rồi, Lục Triều Triều cưỡi cổ hoàng đế??
Nếu mà như vậy thật thì ông ta còn có thể chổng ngược đầu ăn phân đấy!
Chắc hẳn là hoa mắt thôi.