Lời Hoàng đế còn chưa dứt, một giọng nói trong trẻo đầy khí phách vang lên từ trong lòng ngực ông: "Lại!"
"Cho..cho… thêm!" Ăn thịt!
“Lớn, lớn, gà lớn…Đùi gà!” Đôi tay nhỏ không ngừng vung vẩy mở to, ra hiệu muốn ăn một cái đùi siêu lớn!
Nụ cười trên môi Hoàng đế chậm rãi đọng lại.
"Ăn lén lén.. Trộm... Hư..."
Bé lại giơ tay ra, ra hiệu không được nói cho nương biết.
Thái độ của bé hệt như một tên trộm nhỏ.
Hoàng đế cảm thấy đau đầu.
Ông tiếp tục đề nghị: "Triều Triều à, nếu con làm công chúa, con sẽ có quyền lực vô biên, được mọi người yêu mến và kính trọng. Con có muốn làm công chúa không?" Hoàng đế từng bước dẫn dắt, cố gắng thuyết phục bé con kỳ diệu được trời cao che chở này, ông đương nhiên muốn dụ dỗ.
Lục Triều Triều chống nạnh hai tay, nhô bụng nhỏ ra.
"Không... không thích..."
"Tưởng..."
"Đương đương đương..."
“Tệ tệ phụ thân!"
Khuôn mặt nhỏ của bé nhăn nhó, phụ thân không tốt, không muốn thêm phụ thân!
"Không không không muốn!" Phụ thân không tốt!
Hoàng đế cau mày. Trung Dũng hầu này thật đáng chết! Trẫm muốn đầu ngươi!
Ông ta làm tiểu gia hỏa này đối với phụ thân có bóng ma tâm lý!
"Trẫm khác phụ thân của con, trẫm... là một người phụ thân tốt." Hoàng đế cố gắng nở nụ cười hiền hậu, nhưng dĩ nhiên ông sẽ không bao giờ nói cho bé biết rằng các nhi tử của ông đều sợ hãi ông đến mức run rẩy. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
Cho bé hưởng mọi quyền lợi và sự tôn vinh cao nhất, để bé trở thành người có địa vị cao quý và được mọi người kính trọng nhất trong hoàng thất?
Thấy bé con kháng cự, Hoàng đế cũng không ép buộc, dù sao cũng không nên biến chuyện tốt thành chuyện xấu, cứ từ từ thuyết phục là được.
"Con không thích phụ thân Trung Dũng hầu của con sao? Ai chà, nhưng nương của con muốn vậy."
Chuyện phu thê hòa ly, tóm lại là chuyện riêng giữa nam nữ, dù là Hoàng đế, ông cũng không thể can thiệp vào chuyện nhà người ta.
Lục Triều Triều chớp chớp mắt, nương của nàng mới không thích cái tên rác rưởi kia.
Hoàng đế tháo ngọc bội từ bên hông: "Ngọc bội này đại diện cho trẫm, thấy ngọc bội cũng coi như thấy trẫm."
"Con không muốn làm công chúa, trẫm sẽ giữ vị trí công chúa cho con. Khi nào con thay đổi ý định, hãy đến tìm trẫm." Hoàng đế ân cần dỗ dành, ngay cả hài tử của ông cũng chưa được ông cưng chiều như vậy.
Nhưng là ông can tâm tình nguyện dỗ dành.
Lục Triều Triều nhét vội ngọc bội vào lòng ngực, giơ tay nhỏ ra như muốn đòi thêm.
"Lại lại, đường đường..."
Hoàng đế chỉ biết cười trừ.
Ta nói là, vị trí công chúa còn không bằng một cái đùi gà to.
"Ăn ăn ăn, chúng ta ăn ngự thiện nào." Hoàng đế một tay ôm Lục Triều Triều, nhìn thấy môi Thái Hậu hồng nhuận, lòng càng thêm hài lòng.
Ông gọi thân tín của mình đến hầu hạ Thái Hậu, không cho người ngoài đến thăm.
"Con còn quá nhỏ, không nên lộ diện mũi nhọn quá sớm. Cần phải an an ổn ổn lớn lên mới tốt."
Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt ve đầu Lục Triều Triều, mái tóc mềm mại khiến lòng người tan chảy.
So với đám khỉ con quậy phá kia, Lục Triều Triều đương nhiên hoàn toàn bất đồng.
Sau hơn nửa canh giờ, Hoàng đế lưu luyến trả Lục Triều Triều cho Hứa thị.
Hứa thị sắc mặt lo lắng, bà cảm thấy sự hòa ái của Hoàng đế khiến da đầu bà tê dại.
Triều Triều đã làm gì vậy?
"Hứa thị, ngươi là người tốt. Ngươi sẽ được hạnh phúc cả đời."
Hoàng đế vẫy tay: "Ngươi hãy ra cung trước đi." Ánh mắt ông dừng lại trên Lục Triều Triều, bé đang há miệng ngáp ngủ, vẻ mặt buồn ngủ vô cùng.
Hoàng đế nói xong, lúc này mới rời khỏi Khôn Ninh Cung.
Ba ngày sau, các nữ quyến mới được phép ra cung.
Hứa thị sắc mặt mệt mỏi, sau khi ứng phó một số mệnh phụ, bà kiếm người truyền lời đến trưởng công chúa: "Hãy dặn dò nàng ấy an tâm dưỡng thai, Thái Hậu có vẻ như có chuyển biến tốt đẹp. Đây là lần mang thai đầu tiên của nàng ấy, chớ nên khiến Thái Hậu lo lắng."
Khi Hứa thị và Lục Triều Triều trở về Trung Dũng hầu phủ, cẩ phủ đã sáng đèn rồi.
Vừa bước vào cửa, Lục Viễn Trạch đã phái người đến hỏi thăm.
"Bệ hạ giữ Triều Triều lại làm gì?" Lúc đó, Lục Viễn Trạch cũng quỳ gối ngoài điện, nên ông ta rất tò mò về việc này.
Hứa thị ngáp một cái: "Thái Hậu thích Triều Triều, nên giữ Triều Triều lại lâu một chút. Sau đó, tiểu gia hỏa đái dầm, bệ hạ mới bảo ta ôm về."
Lục Viễn Trạch cau mày.
"Thật không hiểu chuyện, sao có thể tè ướt giường Thái Hậu?! Thôi, dù sao cũng không phải Cảnh...." Ông ta định nói đến Lục Cảnh Dao, nhưng lại vội vàng ngậm miệng.
Nhìn Lục Triều Triều suốt ngày vụng về, Lục Viễn Trạch cảm thấy hơi bực bội.
"Triều Triều mới chỉ mười tháng tuổi, là trẻ con chưa hiểu chuyện. Con bé tè dầm không phải là chuyện bình thường sao?" Hứa thị liếc nhìn hắn.
Tay chân nhẹ nhàng, Hứa thị bảo người bế Triều Triều về phòng.
Lục Viễn Trạch cố gắng che giấu sự bực bội trong lòng.
"Thái Hậu thế nào?"
"Bệ hạ đã phái người đến chùa Hộ Quốc cầu phương trượng cầu phúc, hy vọng có thể hóa giải nguy hiểm." Hứa thị khi ra khỏi cung đã nghe tin bệ hạ phái người đi tìm phương trượng.
Lục Viễn Trạch gật đầu, nhìn Hứa thị, rồi lại muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Hầu gia có điều gì muốn nói?" Hứa thị nở nụ cười nhợt nhạt.
Nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra nụ cười của bà không hề xuất phát từ đáy lòng.
Lục Viễn Trạch lắc đầu: "Không có gì. Gần đến cuối năm, Vân Nương vất vả lo toan nhà cửa. Vài ngày trước, ta hồ đồ, khiến Vân Nương tức giận."
Hứa thị nhíu mày: "Vân Nương và hầu gia chung lòng, đâu có vất vả gì."
“Chỉ là….” Hứa thị thở dài.
“Vân Nương hiện giờ chỉ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho Triều Triều, bên người hầu gia liền không có một ai vừa ý. Vân Nương….”
Sắc mặt Lục Viễn Trạch nao nao, sau đó ông ta ra vẻ tức giận.
"Vân Nương! Khi thành hôn, ta đã nói rõ ràng, cả đời này chỉ có một chính thê là nàng! Tuyệt đối không nạp thiếp!" Lục Viễn Trạch kiên quyết phản đối, thậm chí còn lộ ra vẻ bị tổn thương.
Hứa thị nếu không nghe được tiếng lòng của Triều Triều, có lẽ đã rơi nước mắt vì cảm động.
Ông ta quả thật coi bà là một người ngu ngốc.
Lục Viễn Trạch rời đi, Hứa thị mới nở một nụ cười lạnh nhạt.
Đêm khuya.
Lục Chính Việt ôm Triều Triều đi dạo dưới ánh trăng cùng Tô Chỉ Thanh.
Tô Chỉ Thanh nắm chặt khăn tay, rốt cục cũng hạ quyết tâm muốn tiến xa hơn với Lục Chính Việt.
Nhưng không ngờ...
Lục Chính Việt lúc này còn ôm theo một con nhóc.
"Triều Triều quấn quýt ta, ta đành mang muội ấy theo cùng, Tô Tô không phiền chứ?" Lục Chính Việt như không hề nhìn thấy vẻ buồn bực của Tô Chỉ Thanh mỉm cười giải thích.
Tô Chỉ Thanh đỏ mặt tía tai, vạt áo vốn đã hơi mở rộng, giờ đây ánh mắt của Triều Triều lại dán thẳng vào người nàng ta.
Bé con đưa tay chỉ vào Tô Chỉ Thanh: "Ăn... Ăn, ăn sữa..."
Tô Chỉ Thanh sững sờ, mặt đỏ bừng!
Nàng ta vốn là muốn bắt lấy Lục Chính Việt, chứ không phải bắt lấy ranh con Lục Triều Triều này
Lục Chính Việt đưa tay che lại mắt của muội muội: “Tô Tô, mau kéo vạt áo lên, đừng làm bẩn mắt của muội muội. Sao lại không có ý tứ như vậy chứ? Muội muội còn nhỏ mà.” Lục Chính Việt nhắc nhở như đang trách yêu.
Tô Chỉ Thanh tức giận đến mức suýt phun ra một ngụm máu.
Ở nông thôn khi nàng ta vô tình lộ ra bờ vai ngọc ngà, Lục Chính Việt đã đỏ mặt xấu hổ. ( truyện trên app tyt )
Giờ đây, hắn nghiêm túc răn dạy nàng ta không khác gì một vị hòa thượng.
Lục Triều Triều dựa vào vai ca ca, hừ, muốn câu dẫn ca ca của ta á, mơ đi!
【Hừ, trong nguyên tác, nàng ta chuốc say ca ca ta, lột xiêm y của huynh ấy, hai người nằm trên cùng một chiếc giường. Sau chuyện này nàng ta liền được kiệu tám người nâng vào cửa lớn của hầu phủ.】 Lục Triều Triều thầm mỉa mai.
Lục Chính Việt nghe thấy mặt mày hơi sáng lên.
Vừa lúc nghe Tô Chỉ Thanh nói: “Chính Việt ca ca, ngày mai là ngày giỗ phụ mẫu của ta, Thanh Thanh có thể tìm một nơi để cúng bái phụ thân của mình không?” Tô Chỉ Thanh đỏ hoe mắt nói nhỏ, vẻ thương cảm đó thực sự đã chiếm lấy trái tim Lục Chính Việt.
Đúng vậy, mỗi cử chỉ hành động, mỗi lời nói của nàng ta đều khiến Lục Chính Việt say mê.