Dịch bệnh!

Quả thật là Dịch bệnh!

Hoàng đế hít vào một hơi thật sâu.

"Ngươi biết là dịch bệnh, nhưng vẫn vào cung như cũ, Hứa thị, ngươi làm tốt lắm." Hoàng đế nói một câu, lời nói của Hoàng đế khiến Hứa thị thở phào nhẹ nhõm.

Hộ Quốc Công, nghe tin được tin này, mí mắt giật mạnh.

Dịch bệnh ư?????

“Hoàng thượng?” Nghĩ đến những điều bất thường gần đây ở Nam Quốc, lòng ông bỗng chùng xuống.

“Cấm tất cả người từ Nam Quốc nhập kinh. Đồng thời, siết chặt kiểm soát biên giới để ngăn chặn dịch bệnh lây lan."

“Mọi người trong cung phải đeo khẩu trang, hạn chế ra ngoài và tiếp xúc với người khác.”

"Bất kỳ ai có triệu chứng ho, sốt hoặc khó thở cần lập tức báo cho Thái Y Thự để được điều trị kịp thời." Ông nhấn mạnh.

“Truyền Thái Y Thự tiến vào.” Hoàng đế vẫy vẫy tay, Hứa thị liền lui sang một bên.

“Bệ hạ, thân thể của người thì sao?” Hộ Quốc Công sợ hãi, nếu bệ hạ xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ Bắc Chiêu sẽ đại loạn!

Hoàng đế gật đầu, ông cũng không dám lấy cơ nghiệp của thiên hạ ra để đùa giỡn, mặc dù ông không nỡ nhưng cũng đành quay đầu ra ngoài.

Thông tin dịch bệnh vừa được phát ra liền khiến mọi người trong cung đều ngạc nhiên.

Tất cả mọi người trong cung bị cấm ra ngoài, tạm thời an trí tại chỗ.

Thái Y Thự thở phào nhẹ nhõm, dù dịch bệnh nguy hiểm nhưng ít nhất vẫn có phương hướng đúng để đi, mọi thứ vẫn còn cơ hội.

Hoàng đế nhìn Hứa thị, nhớ lại lời nói của Trưởng công chúa về Hứa thị và nữ nhi kỳ diệu của bà. Ánh mắt ông lại hướng về Lục Triều Triều.

Bé con gần đây đang mọc răng nên ngứa răng cực kỳ, giờ phút này bé đang say sưa gặm gặm bánh quy nhỏ.

Lục Triều Triều cảm nhận được ánh mắt của Hoàng đế, vội vàng mỉm cười với ông.

Nụ cười của nàng khiến nha hoàn bên cạnh run rẩy.

Trưởng tỷ từng nói: Hứa thị có phúc khí, nữ nhi của nàng có điều kỳ diệu. Nếu hoàng huynh gặp khó khăn, có lẽ đứa bé ấy có thể mang đến cho huynh một tia hy vọng. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.

Chẳng lẽ, Lục Triều Triều chính là người mà Trưởng công chúa nhắc đến?

Hoàng đế rời Khôn Ninh Cung, kinh thành nhanh chóng bị phong tỏa. Trong cung, Hứa thị và các nữ tỳ khác được an bài ở điện của Trưởng công chúa, nơi mà bà từng ở trước khi xuất giá.

"Đây là dịch bệnh, dịch bệnh này có thể lây lan, như này lại sẽ có nhiều người chết!"

"Hứa phu nhân, chính bà đã báo tin về dịch bệnh phải không?" Một người tò mò hỏi. Nếu đúng là Hứa thị báo tin, bà sẽ lập được công trạng to lớn.

Nếu là thật thì đây sẽ là một cơ hội lớn cho Trung Dũng hầu phủ.

Nhưng Hứa thị chỉ là một phụ nữ hậu trạch, quanh năm chỉ quanh quẩn trong nhà, làm sao biết được chuyện dịch bệnh ở bên ngoài? Chẳng lẽ người đứng sau là Hộ Quốc Công?

Hộ Quốc Công thời gian gần đây luôn ở biên giới Nam Quốc, có thể là do ông ta chỉ dẫn.

Hứa thị khẽ mỉm cười: "Ta nào có năng lực lớn như vậy? Vân Nương từ nhỏ theo Trưởng công chúa vào cung, rất được Thái Hậu yêu quý. Ta chỉ cầu bệ hạ, muốn ở lại bên cạnh Thái Hậu để báo đáp ân tình, chứ không có ý đồ gì khác."

Hứa thị không muốn Trung Dũng hầu chiếm được cái tiện nghi này. Hơn nữa, đây là công lao của Triều Triều.

Trong ngoài cung đều náo loạn, may mắn là dịch bệnh không lây lan rộng, tình hình đã được kiểm soát. Tuy nhiên, Thái Hậu vẫn sốt cao không dứt.

Nguyên nhân là do phát hiện quá muộn, bệnh của Thái Hậu đã trở nên rất nặng.

[Ôm con đi, ôm con đi….]

Lục Triều Triều túm lấy tay áo Hứa thị, bà lúc này đang mang khăn che mặt muốn đi vào trong hầu bệnh.

[Mang con đi theo, nếu không họ sẽ chết hết!]

Hứa thị thở dài, đành mang theo Lục Triều Triều vào Khôn Ninh Cung. Thái Hậu đã gầy gò tiều tụy, chỉ còn da bọc xương.

Tất cả mọi người đều đeo khẩu trang dày để tránh lây nhiễm. Lục Triều Triều cũng không ngoại lệ.

Hoàng đế nhìn Thái Hậu, lòng đau như cắt. Thái Hậu thời gian gần đây càng thêm tiều tụy, sức sống đang dần cạn kiệt. Nằm trên giường, thậm chí tiếng thở của bà cũng khó nghe thấy.

Vừa ngẩng đầu lên, Hoàng đế nhìn thấy Hứa thị.

Hứa thị lại mang theo Lục Triều Triều.

Lúc vào cung, bà biết rõ trong cung có dịch bệnh nhưng vẫn mang theo Lục Triều Triều.

Lục Triều Triều mới chỉ là một đứa bé có mười tháng tuổi, Hứa thị đau con bé như tròng mắt của mình, thế mà bà lại mang theo con bé vào cung để mạo hiểm.

Hoàng đế nhìn Lục Triều Triều, ông nghĩ, có lẽ căn nguyên ở trên người tiểu cô nương này.

Ông lại nghĩ đến trưởng công chúa, một người đã từng ăn chay niệm phật, rất tin vào phật vậy mà bây giờ lại hoàn toàn sùng bái Lục Triều Triều.

Trưởng tỷ không phải là người hồ đồ, bà chắc chắn có lý do để tin tưởng Lục Triều Triều.

"Triều Triều, lại đây," Hoàng đế tiều tụy vẫy tay gọi Lục Triều Triều.

Có lẽ ông đã điên rồi.

Các thái y đều nói Thái Hậu không thể cứu, nhưng ông lại tin vào một đứa bé mười tháng tuổi.

Lục Triều Triều đội chiếc mũ lông xù, vốn được Đăng Chi ôm trong lòng. Bé dẫm dẫm chân cựa quậy, liền trượt từ trong lồng ngực của Đăng Chi xuống dưới.

Quỳ rạp trên mặt đất.

Hướng về phía hoàng đế bò nhanh tới.

Hai chân bé ngắn ngủn, tập tễnh bò, nhưng tốc độ lại nhanh đến kinh ngạc.

Bò đến chỗ Hoàng đế, bé vươn tay ra, hai mắt to tròn nhìn vào mắt Hoàng đế.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Hứa thị hoảng hốt. Đây là Hoàng đế, ngay cả Thái tử cũng chưa từng được ôm.

Nha đầu này…

Bà định lao lên ngăn cản, nhưng lại thấy Hoàng đế cúi xuống ôm bé vào lòng.

Lục Triều Triều cười toe toét, vòng tay ôm cổ Hoàng đế, tỏ ra rất thân thiết.

Lần này đến lượt Hoàng đế kinh ngạc.

Uy quyền của ông khiến cho đám hoàng tử sợ hãi. Đừng nói đến ôm, chỉ cần ông nhìn họ một cái, mấy thằng nhóc cũng đã khóc nức nở.

Vậy mà một tiểu nha đầu như Lục Triều Triều lại không hề sợ hãi.

"Triều Triều, con có muốn ở cùng Thái Hậu nương nương không? Con nhìn đi, bà ấy đang bị bệnh nặng." ( truyện trên app T Y T )

Hiện giờ, thái y đã chế ra giải dược, có thể giúp người bệnh nhẹ nhanh chóng khỏi hẳn. Tuy nhiên, Thái Hậu tuổi cao sức yếu, lại bị bệnh lâu ngày, nên thuốc thang và kim châm cứu đều không hiệu quả.

Mắt Hoàng đế đỏ hoe vì lo lắng.

Lục Triều Triều gật đầu, ngoan ngoãn để Hoàng đế đặt bé xuống trường kỷ.

Hoàng đế ra lệnh cho mọi người lui ra, chỉ giữ lại Hứa thị. Hứa thị luyến tiếc nhìn nữ nhi, lòng đầy lo âu.

"Bệ hạ, tiểu nữ còn nhỏ, e rằng sẽ va chạm đến nương nương..." Hứa thị hối hận, Triều Triều của bà sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

"Thái Hậu rất thích Triều Triều, nên hãy để bé ở đây một lúc. Nửa canh giờ sau, ngươi hãy đón con bé ra cung đi." Hoàng đế đây chỉ có thể coi như là cố gắng hy vọng một phép màu nào đó.

Hứa thị thở phào nhẹ nhõm.

Lục Triều Triều tiến đến bên giường Thái Hậu, cảm nhận được hơi thở yếu ớt và sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể bà. Bé vẫy tay nhỏ.

Trong ngọc bội không gian của nàng có rất nhiều linh dược quý hiếm.

Nhưng Hoàng đế vẫn đang ở đây...

Bé con cảm thấy khó khăn.

Hoàng đế nhìn thấy vẻ bực bội của bé, bật cười: "Con muốn trẫm đi à?"

Đôi mắt to tròn của bé cong lên thành hình trăng non, đầu nhỏ gật lia lịa.

Hoàng đế phì cười, bé con này thật thông minh, vậy mà lại có thể hiểu được ý của ông.

Ông không chần chừ, bước ra khỏi rèm che.

Lục Triều Triều lúc này mới đưa tay ra, một viên ngọc sáng lấp lánh cùng với hương thơm thảo mộc của linh dược xuất hiện trong lòng bàn tay bé. Viên linh dược chỉ to bằng đầu ngón tay, vừa xuất hiện, cả căn phòng đã tràn ngập hương thơm nồng nàn.

Hoàng đế hít một hơi thật sâu, cảm giác mệt mỏi tan biến hoàn toàn.

Mí mắt ông mở to vì ngạc nhiên.

Quả nhiên, trưởng tỷ không hề nói dối!

Lục Triều Triều đặt viên linh dược bên môi Thái Hậu. Linh dược hóa thành một luồng ánh sáng xanh nhạt, len lỏi vào cơ thể bà.

Hương thơm tan biến, Hoàng đế nghe thấy tiếng Lục Triều Triều kêu: "Lộc cộc..."

Ông quay lại, nhìn thấy Lục Triều Triều chỉ vào cái bụng tròn trịa của mình: "Lộc cộc lộc cộc..."

"Nó... Lộc cộc lộc cộc..."

Hoàng đế sững sờ. Bụng tròn trịa ư? Hay là ý của bé đang nói là đói bụng??

Ông bế Lục Triều Triều lên, nhìn về phía Thái Hậu. Đôi môi tái nhợt như tờ giấy của bà giờ đây đã hồng hào trở lại.

Lòng Hoàng đế trào dâng niềm vui sướng và xúc động, nhưng ông cố gắng kìm nén cảm xúc.

"Triều Triều, con là bảo bối mà trời cao ban cho Bắc Chiêu," Ông cởi bỏ khẩu trang, nhẹ nhàng hôn lên má bé.

"Con muốn gì? Nói cho trẫm nghe."

"Con muốn làm thần nữ của Bắc Chiêu? Hay muốn trở thành công chúa dưới một người trên vạn người?"

"Hay là..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play