“May mà hôm nay cậu tới đón mình.” Lâm Khả sắp xếp đồ đạc gọn gàng xong, xe vừa rời xa nhà đã bắt đầu than phiền, “Nếu không mẹ mình còn định bảo cái tên Phùng Cường Thắng kia đưa mình đi.”
“Dì cậu vẫn chưa từ bỏ ý định sao?” Vãn Kỳ nghe xong cũng có chút bất lực. Phùng Cường Thắng chính là đối tượng xem mắt mà mẹ Lâm Khả giới thiệu, người này đi học thì chẳng đâu vào đâu, làm gì cũng không đáng tin.
“Mình đã trốn đến nhà chị họ rồi, vậy mà vẫn không thoát nổi.” Lâm Khả nhăn mặt khổ sở, “Mẹ mình chỉ nhìn trúng mỗi việc nhà anh ta chỉ có một đứa con trai, còn nói sau này đồ đạc của nhà Phùng gia đều sẽ thuộc về Phùng Cường Thắng. Cũng không xem anh ta bây giờ suốt ngày ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lổng, chỉ chăm chăm vào chút tài sản đó.”
Trong truyện gốc không miêu tả nhiều về chuyện của Lâm Khả và Phùng Cường Thắng. Nghe thấy cái tên này, Vãn Kỳ mới nhớ lại trong ký ức của nguyên chủ và hỏi: “Phùng gia ở tiệm quà vặt đó sao?”
“Đúng rồi,” Lâm Khả mặt mày đầy vẻ khó chịu, “Nhà mình đã có mình là sinh viên rồi, bên Phùng gia lại muốn kiếm một cô con dâu cũng là sinh viên. Cũng không nhìn lại xem cái tên Phùng Cường Thắng đó là hạng người gì.”
Phùng gia mở tiệm quà vặt, trước đây mua lại chỗ đó từ Cung Tiêu Xã, vì vậy mới có thể dựa vào danh nghĩa quốc doanh mà tìm được mấy chỗ tốt cho ba cô con gái gả đi. Có lẽ thấy ngon ăn nên khi kiếm vợ cho con trai, Phùng gia cũng đòi hỏi tiêu chuẩn phải là sinh viên.
Những năm 90, sinh viên vẫn còn rất đáng giá, dù chỉ học trung cấp hay cao đẳng cũng coi như có bằng cấp cao. Sinh viên làm sao có thể để ý đến một kẻ mới học hết tiểu học như Phùng Cường Thắng, huống hồ bản thân anh ta còn chẳng có chí tiến thủ gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play