Ngày hôm sau, Vãn Kỳ ngủ tự dậy mà không cần ai gọi.
Những năm 90 không có điện thoại di động hay các hình thức giải trí như bây giờ nên giờ giấc sinh hoạt của cô rất điều độ. Cô còn dậy khá sớm.
Nguyên chủ là sinh viên đại học vừa nghỉ ở nhà. Cha mẹ luôn rất bao dung với học sinh đang còn đi học, huống hồ hôm qua cô còn gặp chuyện không vui, nên sáng nay chẳng ai gọi cô dậy cả.
Khi cô xuống lầu thì ba người nhà Mục đã bắt đầu bận rộn. Quán cơm có rất nhiều thứ phải chuẩn bị: nước dùng thì phải ninh, thức ăn kèm thì phải rửa sạch thái sẵn, ngay cả những thứ đơn giản nhất như hành, gừng, tỏi cũng phải rửa sạch rồi bóc vỏ.
Mục ca có kỹ năng dùng dao rất tốt, chỉ vài nhát là thái xong các món ăn kèm, nhanh chóng bỏ vào khay rồi cất vào tủ lạnh. Thời tiết nóng thế này, nếu không bỏ tủ lạnh thì chỉ vài tiếng là đồ ăn sẽ bị hỏng.
“Kỳ Kỳ dậy rồi à?” Mẹ Mục đang rửa rau thấy cô liền lau tay rồi nói. “Vừa đúng lúc, chúng ta đi chợ mua thêm đồ ăn.”
“Dạ.” Vãn Kỳ đáp lời.
Đồ ăn của nhà họ Mục thường được đặt hàng đều đặn, có người sẽ giao đến vào sáng sớm khoảng năm sáu giờ. Nhưng ngày thường họ vẫn hay đi chợ để xem có món gì tươi ngon hay không.
Cô cũng rất muốn đi xem những năm 90 ngoài đường trông như thế nào.
Buổi sáng 7 giờ trời còn rất mát mẻ, hai mẹ con không đội nón che nắng, cứ thế đạp xe đi chợ.
Đây là loại xe đạp nhị bát kiểu cũ, Vãn Kỳ ngồi ở yên sau còn nhìn vài lần. Loại xe đạp này ở thời đại của cô đã tuyệt chủng từ lâu, cô chỉ từng thấy ở các buổi triển lãm.
Những năm 90 ở tỉnh Giang là thời kỳ phát triển nhanh chóng, phía xa đã có nhiều tòa nhà cao tầng san sát. Tối qua đứng ở lầu 3, Vãn Kỳ còn có thể thấy mái nhà của trung tâm thành phố.
Khu nhà của Mục gia phần lớn là kiểu kiến trúc cũ, nhưng nhà Mục gia thì đã được sửa lại để mở quán cơm, tính ra cũng đã có hơn mười năm. So với các nhà xung quanh thì có thể xem như nhà mới.
Trên đường đi chợ, khi qua con hẻm nhỏ, mặt đất còn được lát đá phiến. Đạp xe qua rất khó khăn, cô phải một tay cầm giỏ rau, một tay ôm eo mẹ Mục, cảm giác có chút khó chịu.
Yên sau xe đã được buộc thêm một lớp vải, nhưng vải không mềm mại lắm, ngồi lâu vẫn bị tê mỏi chân tay.
Mẹ Mục dẫn cô đi mua bữa sáng trong hẻm nhỏ. Mẹ Mục đã ăn rồi nên chỉ mua cho cô một cái bánh bao thịt và một bát sữa đậu nành. Thời này mọi người đều có thói quen dậy sớm nên quán ăn sáng rất đông, hai người phải đợi vài phút mới mua được.
Bánh bao thịt có nước sốt hơi thấm qua lớp vỏ, lộ ra màu nâu nhạt, nhìn qua là biết vỏ mỏng nhân nhiều, là loại bánh bao ngon.
Vãn Kỳ cắn một miếng, lớp vỏ rất dai, phần nhân bên trong mềm xốp. Cắn nhẹ một chút là nước sốt đậm đà tràn ra. Cô phải thổi mấy hơi mới chịu nổi mà hút hết nước thịt.
Sữa đậu nành chắc cũng là tự xay, vị đậu rất đậm, không như sữa đậu nành ở các quán ăn sáng đời sau. Để trong bát một lúc còn có thể đóng váng sữa trên mặt.
“Mấy hôm trước con còn nhắc mãi muốn ăn bánh bao thịt ở quán này, hôm nay ăn được rồi đấy.” Mẹ Mục mỉm cười, bỏ thêm đường trắng vào bát sữa đậu nành cho cô. Thời này chưa có ly nhựa mang đi, hai mẹ con đành ngồi trên cái ghế đẩu nhỏ ở trước cửa quán mà ăn.
Vãn Kỳ gật đầu. Không trách nguyên chủ nhớ mãi, đúng là ăn rất ngon.
Linh hồn của một người yêu ẩm thực như cô đã bắt đầu rục rịch, cô nhìn ông chủ quán đang nhanh nhẹn gói bánh bao mà trong lòng tính toán, có khi phải ghé qua đây vài lần để học cách làm bánh bao thịt mới được.
Cô rất nhiệt tình với việc chế biến các món ăn.
Ăn xong bữa sáng, cô lại ngồi nhanh lên xe đạp, cuối cùng cũng vượt qua được đoạn đường xóc nảy để đến chợ rau.
Vừa xuống xe, cô không nhịn được mà dậm dậm chân, ngẩng đầu lên liền bị đám đông nhộn nhịp ở chợ rau thu hút ánh nhìn.
Ở đó có vẻ như đang có hoạt động gì đó, dựng mấy cái lều màu đỏ, xung quanh là một vòng người chen chúc.
Vãn Kỳ nghĩ muốn nhìn xem nét đặc sắc của thời đại những năm 90, thấy cảnh náo nhiệt như vậy chắc hẳn rất thú vị.
Sợ mẹ Mục không tìm thấy mình, cô chỉ đứng bên ngoài hỏi thăm một chút, thấy một bác gái khoảng bốn, năm mươi tuổi xách giỏ, đang vui vẻ tám chuyện với mấy người xung quanh, liền tiến tới hỏi:
“Đại tỷ ơi, bên trong có hoạt động gì mà náo nhiệt vậy ạ?”
Thời này con người vừa thật thà vừa thân thiện, thấy có người không hiểu tình hình liền thi nhau giải thích rất tận tình.
Hóa ra đây là một chương trình về ẩm thực đang tuyển khách mời, bên trong đang tiến hành sơ tuyển trực tiếp.
Ai được chọn sẽ có cơ hội lên đài truyền hình tỉnh để thi vòng tiếp theo, qua hết các vòng thì có thể lên TV.
Lên TV!
Đó chính là lên TV đấy! Mà lại còn là chương trình của đài truyền hình tỉnh nữa, không trách được sáng sớm mà đã có cảnh chen chúc như thế này.