Tanjirou có chút chưa quen, hắn đưa tay lau mũi. Trên người Kaneki có mùi hương nhàn nhạt của hoa Tử Đằng, quái lạ là lại dễ chịu vô cùng.
“Thôi được rồi, chuyện cũ để lát nữa nói tiếp, giờ về ăn cơm đã.”
“Vâng, Urokodaki tiền bối / lão sư.”
“Kaneki tiên sinh bị thương, ngài vẫn ổn chứ?”
“Đã lành rồi. Dù tôi không phải quỷ, nhưng khả năng tự lành vết thương của tôi cũng rất mạnh. Còn nữa, Tanjirou, không cần dùng kính ngữ với tôi, cứ gọi thẳng Kaneki là được rồi.”
Tanjirou gãi mặt, ấp a ấp úng gọi:
“Kaneki… tiên sinh, dạo gần đây, ngài sống thế nào? Có khi nào… thấy nhớ nhà không?”
“Nhà” à... Thứ đầu tiên hiện lên trong đầu Kaneki là hình ảnh người phụ nữ dịu dàng ấy — cô nhìn hắn bằng ánh mắt yếu ớt, khẽ dặn hắn phải sống thật tốt. Tiếp đó là gương mặt mỉm cười của những người bạn...
Cảm giác như đã ở thế giới này rất lâu rồi, nhưng hóa ra mới chỉ một năm trôi qua. Chuyện quay về tương lai, hắn cũng chỉ suy nghĩ lúc ban đầu, giờ thì không còn ôm hy vọng mông lung ấy nữa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT