Thẩm Úc một tay đút túi, đứng ngay phía sau Thịnh Xuyên. Nửa người cậu chìm trong ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm từ ngoài cửa sổ hắt vào, nhưng trên mặt đất vẫn phủ đầy bóng tối khó mà xua tan. Đôi mắt cậu hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, đồng tử đen như mực, khi nhìn người toát ra chút kiêu ngạo, sắc bén và lạnh lẽo, chẳng còn chút nào vẻ ngây ngô, điên dại trước đây.
Cậu là giả điên...
Dù câu trả lời này nghe qua rất khó tin, nhưng lại là lý do duy nhất có thể giải thích hợp lý cho tình huống hiện tại. Trước đây, Thịnh Xuyên cũng từng thoáng hoài nghi, nhưng cuối cùng lại gạt đi.
Trong trí nhớ của anh, Thẩm Úc luôn ngông cuồng bướng bỉnh, tính tình kiêu căng, chưa bao giờ cúi đầu trước ai. Cuộc đời cậu từng hưởng hết vinh hoa phú quý, nhận đủ mọi sự chiều chuộng, chỉ chưa từng chịu qua ấm ức. Một người như vậy, sao có thể cả ngày trốn trong căn phòng tối, giả điên giả dại, bị Thẩm Nhuận đánh cho sống dở chết dở mà không hề phản kháng?
Dù nghĩ thế nào cũng không thể, hoàn toàn không thể.
Thịnh Xuyên nhớ lại trước đây không lâu, anh từng ngồi trong nhà hàng Tây chê thẳng mặt Thẩm Úc là khó chiều, sau đó còn ép cậu lăn lên giường trong khách sạn. Nếu lật ngược thời gian về trước nữa, anh còn cố tình đổ thức ăn đi để cậu phải nhịn đói. Những chuyện nhỏ nhặt như vậy, gộp lại cũng phải đến mười mấy lần, mỗi lần đều là những "vết đen" đáng xấu hổ của anh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play