Đến chiều, ánh tà dương mờ nhạt mang sắc cam nhạt xuyên qua cửa sổ kính, nghiêng nghiêng chiếu vào, nhuộm căn phòng thành tông ấm áp. Lớp bụi lơ lửng trong không khí lấp lánh, soi rõ hai người trên thảm đang quấn lấy nhau.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Thịnh Xuyên cũng dừng lại. Anh từ từ buông bàn tay đang ôm eo cậu ra. Đôi môi nhạt màu sau một hồi cọ xát đã trở nên đỏ thẫm.
Hàng mi của Thẩm Úc khẽ rung, dường như ngây ngẩn mất vài giây. Đôi mắt cậu từ từ lấy lại tiêu cự, phát hiện anh đang nhìn mình. Cậu mím đôi môi hơi sưng, ngơ ngác gọi một tiếng, sau đó không yên mà động động chân: "A Xuyên..."
Thịnh Xuyên điều chỉnh lại nhịp thở, đưa tay kéo cậu đứng lên khỏi mặt đất, phủi vài hạt bụi không tồn tại trên người cậu. Anh lấy điện thoại ra xem giờ, ước chừng bác sĩ Tống đã gần tới, liền nói với cậu: "Đi thôi, tôi đưa cậu xuống."
Thẩm Úc không náo cũng không quậy, ngoan ngoãn để anh đưa xuống lầu. Không lâu sau, bác sĩ Tống tới. Cô vẫn mặc một bộ quần áo màu be nhạt, khí chất dịu dàng hòa nhã, nhưng lần này không mang theo gì cả, chỉ đơn giản là tới đón Thẩm Úc đến phòng khám.
Thịnh Xuyên lại hỏi lần nữa: "Cô chắc chắn bệnh của cậu ấy có thể chữa khỏi chứ?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT