Buổi trưa hôm đó, Capet được thả ra khỏi phòng thẩm vấn. Dù là trùng đực nên không phải chịu bất kỳ hình phạt nào, nhưng việc bị nhốt cả đêm trong căn phòng chật hẹp lạnh lẽo cũng là một loại tra tấn đối với cơ thể đã quen sống trong nhung lụa của gã.
Trên đường về nhà bằng xe lơ lửng, Capet không ngừng chửi rủa Sở Tuy, mỗi lần tức giận đến mức kéo động vết thương trên đầu, trong lòng gã lại càng thêm căm hận. Đáng tiếc, lúc này chẳng có ai quan tâm hỏi han gã.
Gã được thả, nhưng tất cả những trùng thị của gã đều bị giam tại nhà tù liên hành tinh, thậm chí ngay cả Dick cũng đang bị điều tra.
Đầu của Capet bị quấn bởi lớp băng dày cộm, cộng thêm cảm giác mất trọng lực từng hồi của chiếc phi thuyền lơ lửng khiến gã chỉ cảm thấy ngực nặng nề, từng cơn buồn nôn dâng lên. Gã cố gắng ngồi thẳng dậy, nhưng khi nhìn ra ngoài cửa sổ thì cảnh vật xa lạ, xung quanh toàn là rừng rậm, trông như đang ở vùng hoang dã. Gã đá một phát vào lưng ghế của người lái: "Chết tiệt, rốt cuộc anh có biết đường không đây!"
Người lái xe không quay đầu, cũng chẳng trả lời, chỉ tiếp tục điều khiển phi thuyền tiến lên.
Chờ mãi mà không thấy hồi đáp, Capet nhìn thấy khung cảnh xung quanh ngày càng hoang vắng, trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Cuối cùng, gã nhận ra có điều không ổn, lắp bắp nói: "Dừng... dừng lại... Tôi bảo anh dừng lại, có nghe không hả!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT