Đỗ Lăng Xuân vốn dĩ thân thể tàn tật, tuy bề ngoài không lộ rõ, nhưng trong lòng lại nhạy cảm đa nghi. Huống chi, Công Tôn Trác Ngọc thường xuyên ra ngoài phá án, đi đây đi đó, ai dám bảo đảm rằng ngày nào đó sẽ không bị mỹ nhân phong nguyệt nào quyến rũ? Nếu thật sự anh đi tìm kỹ viện, chẳng phải đã đâm trúng tử huyệt của y sao.
Công Tôn Trác Ngọc khẽ chạm vào chóp mũi, suốt chặng đường không dám hé lời. Đến khi về đến phủ, đóng cửa lại, anh mới giải thích với Đỗ Lăng Xuân: "Tư công chớ nghe lời người khác bịa đặt, ta xưa nay là người giữ thân trong sạch, làm sao có thể đến kỹ viện được."
Đỗ Lăng Xuân nghĩ, anh chẳng phải đi cũng không ít lần rồi sao. Y không nói gì, tháo dây lưng, cởi áo ngoài, tiện tay vứt sang một bên. Sau đó bước tới, đột nhiên đẩy Công Tôn Trác Ngọc ngã xuống giường.
Công Tôn Trác Ngọc nằm trên giường, chớp chớp mắt, có phần ngơ ngác, một lát sau mới lên tiếng: "...Tư công?"
Đỗ Lăng Xuân chống tay bên cạnh anh, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng cất giọng: "Còn dám đi tìm kỹ nữ không?"
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ, ta vốn dĩ chưa từng đi mà, ngoan ngoãn lắc đầu: "Không dám, không dám nữa."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play