Chương 02

Hơi củi lửa cùng mùi của cơm nóng chín mềm khiến Hộc Tía nuốt khan, lý trí dặn dò cậu đừng dõi mắt vào nơi mùi hương lan tỏa ấy nữa, nhưng bản năng thì chồm lên cùng cái bụng dính lép cồn cào, âm thanh réo to của nó bán đứng tình trạng của cậu ngay tức khắc.

Cậu tắm sạch xong vẫn ngồi lại cái ghế đẩu ban đầu, quần áo có mùi cũ kĩ, màu vải sờn bạc rồi nhưng vẫn mềm mại lắm, chỉ là y phục hơi rộng dài khiến cậu phải xắn lên một vòng ở tay áo và ống quần.

Tóc cậu còn ẩm ướt được hong trong gió phả qua hiên nhà, mùi hoa bưởi trong đêm ngọt dịu, mùi thức ăn chín nóng hổi càng nồng nàn, mùi hương hấp dẫn khiến cơn đói càng cồn cào hơn, càng không chịu được mà hướng tầm mắt về nơi đó.

Hộc Tía xoa cái bụng lép kẹp của mình, tự nhủ dù sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì cậu sẽ ăn thật no hôm nay và những ngày sau nếu có, ăn no rồi có chết cũng không vất vưởng xin ăn tha phương nữa.

Làm một con ma no có thể nhớ đường về nhà mình…

Khi đặt đĩa thức ăn nóng hôi hổi lên bàn xong, gã cởi tạp dề vắt lên góc bếp, rửa bàn tay dính nhọ nồi cho sạch rồi mới quay ra gọi người.

Gã đứng ở cửa bếp đưa tay vẫy cậu hai cái, thêm mấy tiếng gẩy lưỡi chậc chậc trong miệng nữa thì đúng chẳng khác gì gã đang vẫy gọi chó con, cậu bám cột nhà đứng dậy, chậm chạp tập tễnh nhấc chân bước đi.

Hộc Tía dừng lại bên cánh cửa bếp, chần chừ nhìn bóng lưng của gã, bàn tay cậu đặt lên bụng mình, sự trống rỗng nơi này khiến cậu hít sâu một hơi rồi mới dám bước vào.

Mùi củi lửa hăng hắc cùng mùi thức ăn chín quyện vào nhau, tim đèn nổ lép bép cháy bùng, gã đơm một bát cơm trắng đầy ắp trước mặt mình rồi xới cho cậu bát vơi, gác đôi đũa vào tay cậu rồi bảo:

“Ăn đi, ăn chậm thôi, ăn hết xới tiếp..."

Gã chững lại một xíu mới đơm thêm một câu nữa:

"Ăn no quá thì cái xác ngươi đã chịu đói dài ngày không gánh nổi hậu quả đâu.”

Cậu khẽ gật đầu và 'dạ' một câu, hai tay cẩn trọng cầm bát đũa, rón rén lùa một miếng cơm trắng vào miệng, vị ngọt của tinh bột thuần túy tràn đầy vị giác, mềm dẻo tan trong nước bọt ứa ra đầy mồm, hơi ấm này đã lâu lắm rồi cậu không được nếm lại.

Hộc Tía muốn nhai nuốt thật nhanh cho hết bát cơm, nhưng rồi nghĩ lại lời của người đàn ông này liền thôi, cứ lùa từng đũa cơm vào miệng, cúi gằm mặt nhai mà không dám đưa đũa gắp thức ăn.

Gã ngồi đối diện cậu chỉ lẳng lặng nhìn hết thảy, đáy mắt bằng phẳng sâu thẳm không gì lay động, gã im ỉm đẩy hai đĩa thức ăn tới trước mặt cậu, một đũa vươn ra gắp một miếng trứng rán vàng ươm cùng hành lá lấm chấm xanh nõn bóng bẩy mỡ heo, đặt vào trong bát cậu, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Hộc Tía.

Người đàn ông đó nhanh chóng rút lại đôi đũa của mình, nói một câu ngắn ngủn ra lệnh:

“Ăn đi.”

Cậu giật mình run tay, đũa rớt lạch cạch xuống mặt bàn, cậu sợ hãi lén nhìn gã nhưng gã chẳng có phản ứng gì, Hộc Tía đưa tay cầm chiếc đũa lên mà giống như cậu nhặt lại tim mình bỏ vào lồng ngực.

Tay Hộc Tía lùa cả cơm và trứng rán vào miệng, trứng mằn mặn béo ngậy rán nhiều mỡ chín tới nên vừa mềm vừa ướt, hành thái vụn thơm thơm xen lẫn, từng lớp trứng cuộn vào nhau vàng ươm, hương vị tươi ngon nhai thật chậm trong miệng khiến hốc mắt cậu nóng lên.

Cậu hút mũi, rón rén đưa tay dụi khóe mắt rồi lại cặm cụi ăn, tiếng bát đũa lách cách trong sự im lặng lạ lẫm giữa những người chẳng hề thân quen, lại có một bầu không khí ấm áp kì lạ, phù hợp đến kỳ quặc.

Khi gã buông đũa buông bát thì Hộc Tía cũng ngượng ngùng dừng ăn theo, ngay khi cậu định đứng dậy dọn bàn thì người đàn ông đó còn nhanh tay dọn dẹp luôn rồi.

Cánh tay cậu đưa ra thật ngượng ngùng rồi rối rắm rút tay về ngồi yên bên bàn ăn, nhìn những vân gỗ mờ mờ dưới vệt ẩm do giẻ lau bàn lướt qua.

Gã thêm củi vào bếp, đun một nồi nước mới, ánh lửa bập bùng trong đôi mắt hắn như mặt trời tỏa sáng, đôi môi đó từ tốn hỏi cậu:

“Ăn chua được không?”

Cậu gật đầu rồi lại lắc đầu trong cái nhìn khó hiểu của gã, nhỏ giọng trả lời:

“Ăn được một chút ạ.”

Gã đứng dậy phủi bụi trên tay, tiện thì cầm rổ tre đi ra ngoài cửa một lát, cậu nghiêng đầu nhìn gã đi rồi về, dừng chân bên giếng múc nước đổ vào rổ đảo qua mấy cái rồi vẩy nước.

Trong rổ tre có mười mấy quả mận xanh lè lưỡi, lớp phấn quả còn chưa rửa trôi hết, gã đặt cả rổ trước mặt Hộc Tía cùng đĩa muối nghiền nhỏ cùng ớt.

Cậu dở khóc dở cười cầm lấy một quả cắn một miếng, mận chua chát đến mức cuống họng cậu thắt nơ được luôn.

Hộc Tía muốn nuốt xuống cổ mà không chịu được phải nhè miếng mận ra tay, lắc đầu từ chối ăn tiếp, cậu len lén đưa mắt xem phản ứng của gã, thấy người đàn ông này chẳng có phản ứng gì khác biệt.

Gã cầm mận chấm muối, bỏ vào miệng nhai rôm rốp, trong cái nhìn tròn dẹp không tin nổi của cậu.

Hộc Tía ngồi nhìn gã ăn, nhìn gã đứng dậy thêm củi vào bếp cho đượm hơn, nhìn gã đi đến bên cạnh rồi vác cậu lên vai đi ra ngoài, như một miếng bánh thơm ngon bị cái mõm nhọn của con chuột tinh quái tha đi.

Gió đêm hây hẩy, tóc cậu chẳng biết khô cong từ lúc nào che đi cái gáy đỏ rần.

Hộc Tía không hiểu chuyện gì tiếp theo cho tới khi, cậu nhìn lớp keo đặc xanh rì được nghiền nhuyễn từ lá của một loại cây nào đó trong cái bát gỗ trên tay gã, mùi ngai ngái như mùi lá Diếp cá khiến sắc mặt cậu cũng muốn đổ màu xanh lét theo sau.

Ngọn đèn duy nhất trong phòng ngủ được gã cầm lại gần giường, ánh sáng soi chiếu trong không gian hẹp như phủ một lớp sáp nguội cứng đờ lên linh hồn cậu…

Những kí ức không tốt đẹp lên men trong tâm trí Hộc Tía khiến nỗi sợ hãi bò ra từ cái bóng tối tăm, lay động theo bờ vai run lên cùng những ngón tay siết chặt lấy nhau.

Gã lục lọi trong tủ gỗ lấy ra một cuộn vải trắng sạch, đi vài bước đến bên giường rồi kéo ghế ngồi xuống, gã ngồi đủ gần để cầm đôi tay cậu lật lên lật xuống với cái nhìn săm soi.

Mùi của thịt nát rộp nước thối rữa trên tay chân cậu như mùi xác chuột chết bên đường, hương vị kinh tởm ai ai cũng nhận ra cũng né tránh.

Sao cậu có thể không nhận ra chứ, gã cũng ngửi thấy hôi hám khi chậm chạp cẩn thận từng tí lau rửa vết thương cho cậu, mặt mũi gã bình lặng chẳng có lấy một cái cau mày.

Nước rửa vết thương cứ lần lượt thay mấy chậu, khăn vải vẫn mềm ấm trong bàn tay to lớn như cái vồ đất, chấm lau như lướt qua da thịt loang lổ của cậu.

Những kẻ dùng đòn roi ban ngày và những kẻ đó trong đêm đen giày vò lên người cậu, như miếng giẻ lau đen thui ngoài cửa ai cũng tiện chùi thêm đất cát dưới chân lên đó…

Mùi tanh nồng của máu cùng nước mắt im lặng trộn lẫn, mất hút giữa đau đớn chồm lên nhấp nhổm cày xới cơ thể cậu, ngắc ngứ như con búp bê bị cắt khớp rồi trói quắp tay chân nếu cậu giãy giụa chống đối.

Nếu Hộc Tía hét lên, nếu cậu r*n rỉ, những kẻ đó càng không buông tha cho cậu, đêm càng dài, từng trận giày vò xẻ đôi thân thể cậu, ngất tỉnh trong bóng tối cũng không biết bình minh ở nơi đâu.

Trời chẳng bao giờ sáng kịp lúc như mong ước của cậu…

Bàn tay đó gõ lên đầu cậu, kéo suy nghĩ đi xa trói lại vào thân thể suy nhược, cậu hạ mắt cúi gằm mặt, nhìn gã xắn hai ống tay áo cậu lên cao, cầm que gỗ khuấy đều thứ keo dính trong bát, phết lên vết thương một lớp dày cui sền sệt.

Keo xanh sệt nhớt nhưng lại mát dịu khi phủ lên da thịt tổn thương, mùi ngai ngái của nhựa cây xông lên, từng vòng băng quấn lên bao kín từ cổ tay đến ngón tay cậu, gã quấn đủ chắc chắn để không dễ tuột ra rồi chảy nước bôi bẩn lên quần áo, từng lớp vải xếp đều đặn chồng lên nhau như vân gỗ rồi thắt nút lại.

“Nhấc chân lên đây!”

Cậu chống hai bàn tay bị quấn kín như khúc gỗ lùi sang bên cạnh, ống quần lùng thùng che đi bàn chân vừa mỏng vừa gầy, da chân chỗ lành lặn thì khô nẻ hằn đen như đất cằn, chỗ nào sưng rộp thối lên như trái cây hỏng, gã lúc nãy đã rửa khoét đi chỗ thối nát để lộ ra thịt non hồng bên dưới.

Thuốc mát lạnh nhưng tổn thương lại chẳng thể chữa lành ngay được, những ngón chân co cứng lại phản ánh rõ ràng sự đau đớn của Hộc Tía, gã nhìn cậu chỉ im lặng cúi đầu, ẩm ướt theo rãnh má nhỏ từng giọt xuống dưới cằm, nóng hổi trong vắt như sương sớm.

Đôi mắt cậu ta sáng đẹp như thế, lặng lẽ như nước hồ soi xanh cao thăm thẳm, nước mắt cũng đẹp đẽ khiến người nhìn mủi lòng, ánh mắt này làm gã liên tưởng tới tượng thần trong miếu hé mắt nhìn xuống chúng sinh, dù lớp sơn tượng tróc vảy và áo xống cũ sờn, ánh mắt đó vẫn khiến gã nhớ mãi.

Ấy mà, gã không gặp được thần minh, ma xui quỷ ám khiến gã dùng rất nhiều tiền không đi mua gia súc mà đi mua một thứ nô lệ xích chặt bên cọc gỗ, gã mê man dừng lại nhìn ngắm nước hồ lạnh lẽo đen nhánh dưới mái tóc bết bẩn, trắc ẩn cùng nhân từ ít ỏi của gã trồi lên giữa những nhịp tim đập mạnh…

Mà có thể cũng chẳng phải lòng tốt gì cả, trong mắt chủ buôn và gã, cậu ta và gia súc chả khác gì nhau!

Những vết nước tròn loang trên vải áo, càng tô đậm màu sự cũ kĩ, thân thể cậu ta lọt thỏm giữa cổ áo rộng, nút vải cài chặt mà vẫn lỏng lẻo trong bộ quần áo cũ của gã.

Dù cậu suy nhược gầy yếu nhưng sự trơn tru của cái cằm đó vẫn còn nguyên cảm giác trên đầu ngón tay gã.

Giống như lớp vàng ròng còn lại trên tượng gỗ mối mọt, chứng minh cho sự rực rỡ đẹp đẽ nó đã từng có, từng được coi trọng và chiêm bái ra sao… Mà theo thời gian xói lở, thứ người ta nhìn thấy lại chỉ là sự mục ruỗng mối mọt, vứt chỏng chơ lăn lóc bên đường, bán như giá củi mục.

Mà gã, giống như tìm thấy tín ngưỡng đã mất… Vô tình lại mần mò tìm tới tay mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play