Chương 17.
Hè càng lúc càng nóng, mới sáng ra mà Hộc Tía đã ngồi ngoài chõng tre cầm quạt nan phe phẩy liên tục, cúc cổ áo chẳng buồn cài, dưới vạt áo lấm chấm từng nốt sậm màu như côn trùng đốt.
Cậu bĩu môi sờ sờ mấy vết đó, nhà có muỗi rõ bự tối nào cũng mon men đốt cậu, Hộc Tía mà là đàn bà chắc tròn bụng sinh ra con trẻ ngồi đầy cả một bàn cơm rồi quá…
Gã múc nước giếng giũ khăn đưa cho cậu lau mặt, mảnh khăn vuông mát rượi chụp lên mặt khiến cậu thở ra một cách sảng khoái, nước chảy theo mép vải ngấm xuống cổ, mất hút dưới cổ áo mở rộng của cậu.
Gió nóng hây hẩy thổi qua người gã, ánh mắt gã di chuyển xa xa ra khỏi vị trí cổ áo cậu, trước khi A Sùng vùi mặt cắn lấy cái cổ mảnh mai này cứ tùy tiện rướn cao trước mặt gã.
“Chiều đi ra suối tắm không?”
Gã nằm xải ra bên cạnh cậu, mắt nhìn tán cây ổi lúc lỉu quả rung rinh trong gió, nắng xuyên qua lá cây xanh mượt, gương mặt của cậu ló vào khung hình bình yên trong mắt gã, đôi mắt còn sáng hơn ánh nắng…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play