Văn Nhân Tông lên tiếng an ủi, hắn ta mặc áo bào đen, vạt áo với đai lưng dùng đường vân màu đỏ sậm cân xứng, trên trán có một sợi tóc chỉa ra, lộ ra đôi mắt u ám. 
Lúc này, hắn ta ngồi trước bàn đá, không đụng tới chén trà nhỏ kia, mà uống bầu rượu của mình.
Vẻ mặt Tiêu Đình Thiện ôn nhuận, khẽ ho khan vài tiếng, trong ánh mắt lại mang theo mấy phần u ám: “Độc tên người ta, là bị từ khi mang thai, ta chỉ sợ thân thể chịu không được quá lâu.” 
Văn Nhân Tông lại nói tiếp: “Không phải ngự y đã nói, độc trong người của ngài không sâu, mặc dù ảnh hưởng tới thân thể, nhưng nếu như dốc lòng điều dưỡng, chống đỡ mười năm hai mươi năm cũng không sao.” 
Tiêu Đình Thiện lắc đầu: “Nói là nói như vậy, nhưng chuyện sau này ai biết rõ được.” 
Trừ cái đó ra, Tiêu Đình Thiện chưa nói là, thân thể của hắn bị như thế, đến mức không thể tập võ, cứ như vậy, cũng không có duyên với con đường tập võ này. 
Nhưng hắn ta lại không cam lòng đời này chỉ có thể như thế, càng không muốn thời điểm bị độc uy hiếp tính mạng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play