Nhà hàng Tứ Xuyên khá đông đúc, nếu cả nhóm đều vào sẽ rất dễ thấy, vì vậy Phong Ý chỉ để hai vệ sĩ theo, bảo những người còn lại ở ngoài. Thư ký Lâm còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy ánh mắt lạnh lùng của Phong Ý nhìn mình, cô cảm thấy như rơi vào hầm băng, không dám ho he gì nữa.
Tô Lê bảo người phục vụ sắp xếp một phòng riêng được trang trí theo phong cách Trung Hoa cổ điển. Bộ bàn ghế kiểu cũ, bức bình phong thêu, thư pháp nổi tiếng treo trên tường và những bông hoa lan đặt trên những chiếc ghế cao trong góc cho thấy chủ quán rất cẩn thận tỉ mỉ đối với cửa hàng này.
“Nơi này đích xác không tồi.” Phong Ý đánh giá bốn phía, không chỉ trang trí đẹp mà cách âm cũng rất tốt, tiếng ồn từ bên ngoài không lọt vào được chút nào, cảm giác giống như đang ở trong một quán trà yên tĩnh.
Tô Lê nhận lấy tách trà Phong Ý đích thân rót cho mình, nói một tiếng cảm ơn, sau đó hỏi “Ngài thích ăn gì, lát nữa có thể gọi nhiều thêm một chút.”
“Em ăn gì, anh ăn nấy. Ở nước ngoài lâu quá nên anh cũng không nhớ rõ lắm!” Phong Ý nhìn Tô Lê, nhẹ nhàng nói.
“Vậy ngài kiêng thứ gì không?” Đây là thói quen của Tô Lê. Trước kia, cô có một người bạn bị dị ứng hải sản, quen biết lâu rồi nên cô hay hỏi câu này.
“Kiêng đồ ngọt có tính không? Nhưng mà quán cay Tứ Xuyên chắc là không có đồ ngọt đâu nhỉ?”
“Vậy tôi gọi món nha!?” Tô Lê nhìn Phong Ý, xác nhận lại một lần.
Phong Ý thấy cô lúc này cực kỳ đáng yêu, nhịn không được duỗi tay xoa xoa mái tóc ngắn của cô. Tô Lê vội vàng đẩy tay hắn ra, “Đừng lộn xộn, tôi đang gọi món mà!” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Sau đó, Phong Ý nghe thấy Tô Lê gọi một đống thịt, rau, nội tạng, còn có một số món không biết là món gì.
???
Sau khi ăn xong, Tô Lê liền cáo từ, lúc này Phong Ý cũng không ngăn cản, chỉ nói lần sau có cơ hội lại cùng nhau ăn cơm, Tô Lê cười gật đầu.
“Ngũ gia, ngài vẫn ổn chứ?” Vệ sĩ bên cạnh có chút lo lắng hỏi.
Phong Ý xua tay, “Quay về gọi Lý Minh đến Long Thiên lấy thuốc.” Khi hắn mới vừa ra nước ngoài, cuộc sống cũng không tốt, ăn uống thất thường, bất cứ thứ gì ăn được liền ăn, lâu ngày dạ dày trở nên không tốt. Mấy năm nay, hắn rất chú ý bảo dưỡng thân thể, cũng đã lâu không tái phát đau bao tử. Hôm nay cùng Tô Lê ăn một bàn đồ cay, tuy lúc ăn rất vui vẻ, có người mình thích, đồ ăn cũng ngon, chỉ là vừa ăn xong, dạ dày bắt đầu quặn thắt. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
[ Ký chủ, Phong Ý đã trở về. ] 2333 nói, [ sắc mặt hắn thoạt nhìn không được tốt. ]
Tô Lê gật gật đầu, thái độ bình thường, nhưng ánh mắt lại dịu dàng đi, [ Chắc hẳn là dạ dày hắn không được tốt, cũng làm khó hắn ngồi ăn cùng tôi một bàn món cay như vậy. ]
[ Ký chủ, có phải cô nhớ tới chuyện gì không? ] 2333 cẩn thận dò hỏi.
[ Tôi có quên chuyện gì à? ] Tô Lê cong cong khóe môi, cười ngây thơ.
2333 không nói nữa, nó chỉ là một hệ thống thông minh, mặc dù cấp bậc tương đối cao nhưng không có cảm xúc như nhân loại, cũng không có bụng dạ thâm sâu, khó đoán. Nhìn thái độ của Tô Lê, nó không biết cô có nhớ ra điều gì không, dù sao chỉ cần ký chủ có thể hoàn thành nhiệm vụ là được.
Tô Lê bước đi trên đường phố nhộn nhịp với vẻ mặt thờ ơ, không có cảm xúc như thể cô không ở cùng một thế giới với những người xung quanh. Đôi khi cô cũng cảm thấy buồn chán, nhất là khi những nhiệm vụ trước đây đều thất bại. Cô không hiểu tại sao mình lại phải trải qua cuộc sống của người khác hết lần này đến lần khác. Cô giúp những người đó đi con đường đời của họ, vậy cuộc đời của cô thì sao?
Câu hỏi không ai giải đáp, thế nên, cô chỉ có thể tiếp tục bước tới mà thôi.