“Ngũ gia.” Quản gia cùng Tô Lê đi ra, nhìn thấy cửa sổ xe từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Phong Ý, lập tức bước lên chào đón.
Phong Ý lãnh đạm gật gật đầu, “Đã lâu không gặp.”
Quản gia đã ở Phong gia hơn bốn mươi năm, tất nhiên ông nhận biết Phong Ý, thậm chí năm đó sau khi Phong lão gia và phu nhân qua đời, ông là người chăm sóc hắn.
Bởi vậy, Phong Ý tôn kính ông, nhưng chỉ như thế mà thôi. Hắn sống lãnh đạm, tình cảm nhạt nhẽo, mười mấy tuổi đã ra nước ngoài, hiện tại đã qua nhiều năm, vốn dĩ có một chút cảm tình cũng đã sớm tan thành mây khói.
“Ngũ gia, ông chủ hôm nay không có nhà, ngài muốn vào ngồi một lát hay không?” Quản gia cung kính hỏi.
“Không cần.” Ánh mắt Phong Ý dừng trên người Tô Lê, “Hôm nay, tôi không phải tới tìm anh cả, tôi tới tìm Lục tiểu thư.”
“A Thất?” Quản gia có chút kinh nghi, sau đó đè thấp thanh âm, thấp thỏm nói: “Xin hỏi Ngũ gia, A Thất phạm sai gì sao?”
“Sao hả?” Phong Ý hơi nhăn nhăn mày, ngữ khí càng thêm lạnh lùng.
Quản gia thấy hắn trầm mặt, vội vàng lắc đầu, “Không, không có việc gì.”
Tô Lê tiến lên đỡ quản gia, sau đó ngước mắt nhìn Phong Ý, “Ngũ gia, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
Phong Ý thấy thần sắc cô xa cách đạm nhiên, không biết sao trong lòng bỗng dưng hụt hẫng, chỉ có thể miễn cưỡng thốt ra hai chữ, “Lên xe.”
Tô Lê gật gật đầu, quay sang quản gia nói: “Đừng lo lắng, tôi không sao đâu.”
Quản gia giật giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Tô Lê lên xe, ngồi ở bên cạnh Phong Ý. Cô không hề mất tự nhiên, ngược lại hỏi: “Hôm qua, cũng là ngài bảo phụ tá Lý nói chuyện hợp tác với tôi?”
“Nói chuyện hợp tác?” Phong Ý hơi hơi sửng sốt.
“Không phải à? Phụ tá Lý nói ngài có một vụ làm ăn chỉ lời không lỗ muốn cùng tôi hợp tác.” Tô Lê nghiêng đầu, chớp chớp đôi mắt đào hoa.
Phong Ý trầm tư vài giây, mới nhớ tới ngày hôm qua hắn bảo Lý Minh đi mời người nhưng không nói rõ mục đích, vì thế có lẽ là gã lấy cớ hợp tác để mời người ta. ( truyện đăng trên app TᎽT )
“Đúng là một vụ chỉ lời không lỗ. Em không ngại cân nhắc một chút chứ?” Phong Ý nhìn Tô Lê, khóe môi khẽ nhếch, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
“Tôi muốn nghe một chút là vụ làm ăn gì?” Tô Lê giả vờ tự nhiên nhìn thẳng hắn, nhưng tim đập có chút gia tốc, ở cự ly gần càng thấy hắn đẹp trai ha! Mặt lạnh thường ngày bị ý cười nhàn nhạt bên môi hoàn toàn đánh vỡ, tựa như hoa soi bóng nước, đẹp không sao tả xiết.
Phong Ý hình như nhìn ra cô đang cố gắng giả vờ, bỗng nhiên sáp lại gần, chăm chú nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh, thân mật thì thầm: “Gả cho anh, làm Phong phu nhân.”
Tô Lê có chút kinh ngạc mở to hai mắt. Khoảng cách gần đến mức cô có thể nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong con ngươi xám đậm. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel.net chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng tყt.
“Vì, vì sao?” Tô Lê nuốt nuốt nước miếng, đỏ mặt ngửa người ra sau, khoảng cách quá gần, khiến tim cô căng thẳng đến nỗi muốn ngừng đập.
“Vì sao?” Phong Ý hỏi lại, hắn dừng một chút, sau đó mới nói: “Anh cũng không biết vì sao, nhưng vừa gặp em, chỉ muốn ở bên em, cùng em ăn cơm, giúp em ăn những món em không thích trong chén. Muốn ôm em, hôn em, muốn nhất chính là đè em.”
“……” Lưu manh! Tô Lê căm giận mắng một câu trong lòng, nhưng lời nói ra lại vẫn bình tĩnh lý trí, “Ngũ gia, ngài đùa không vui chút nào.”
Phong Ý có chút bực mình, hắn nghiêm túc lên, nói: “Phong Ý tôi chưa bao giờ nói đùa.”
“Nhưng mà, tôi chỉ là một vệ sĩ.” Hơn nữa còn là vệ sĩ thích Phong Ngự đó ba. Tô Lê thầm bổ sung trong bụng.