Chu tài tử không đáp lời, chỉ có đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Cần phi.
Cần phi vốn định rời đi, nhưng lại bồi thêm một câu: “Người chết vạn sự hưu, nhắm mắt dễ dàng, nhưng cha mẹ sinh dưỡng một đời, không nên đạp hư như vậy.”
Ra khỏi Hàm Lãnh điện, nha đầu Vân Nhi của Cần phi thở dài: “Nương nương tội gì phải bận tâm nàng ta.”
“Chắc là ta nhiều chuyện rồi.” Cần phi hít sâu một hơi đứng tại chỗ một lúc, ngẩng đầu nhìn bầu trời không mấy sáng sủa.
Hơi lạnh tràn vào buồng phổi khiến lòng nàng cũng thấy đau nhói.
“Cái thuở mới tiến cung, chúng ta đều ở chung một nơi, khi ấy còn chưa định ai sẽ được lưu lại. Nàng ta yêu nói yêu cười, lại xinh đẹp, các cô cô, ma ma đều che chở nàng. Khi đó tuy nói cũng chưa thân quen, nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ. Đúng vào ngày xuân, nàng mặc chiếc váy hồng phấn, hái một đóa hoa trong Ngự Hoa Viên. Khi đó chúng ta vẫn còn là tú nữ, không dám đi lung tung, chỉ là cô cô và ma ma khoanh vùng một chỗ, chúng ta liền tản bộ. Cứ vậy mà đã hơn tám năm rồi…”
Vân Nhi cũng im lặng không nói. Phải, cũng chỉ mới tám năm thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT