“Sao lại đứng ở chỗ này?” Anh Quỳnh Lâu bước lên hỏi.
“Ngắm cảnh, ngắm mặt trời lặn. Chỗ này nhìn đẹp nhất.” Phượng Nghi Cung là điện của Hoàng hậu, tự nhiên không giống những nơi khác. Nền điện cao, lúc này Vô Miên đang đứng trên hành lang bên ngoài chính điện, hướng về phía mặt trời lặn, quả thật có thể nhìn thấy cảnh trí rất đẹp.
Ánh hoàng hôn chiếu lên mái ngói lưu ly của quần thể cung điện, mái ngói phản chiếu một lớp ánh sáng mềm mại nhưng rực rỡ.
Thỉnh thoảng có vài mái ngói lưu ly của cung điện nào đó đặc biệt sáng, liền có chút phản quang, nhưng nếu đổi góc độ nhìn, lại trở nên dịu dàng.
Anh Quỳnh Lâu nhìn một lúc, nghiêng đầu nắm chặt tay Vô Miên: “Lại nhìn ra cái gì?”
Anh Quỳnh Lâu nhớ lại những tưởng tượng trước kia của nàng về sao trời linh tinh, rất tò mò.
Vô Miên nhìn hắn: “Nhìn ra hoàng hôn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play