Sáng sớm hôm sau, Diệp Lan dậy sớm đi đến Thiện Đường ăn cơm sáng thì đụng phải Giang Nam, hắn hỏi Diệp Lan hôm qua đi nơi nào, hắn ta tìm suốt buổi tối mà không tìm thấy. Diệp Lan trả lời là mình luyện tập ở sau núi, còn chuyện ăn ốc thì không đề cập đến. Đùa chứ, nếu nói ra tiểu mập mạp này mà biết việc bọn họ đến phòng bếp nhỏ, thì chiếc thuyền tình bạn này có khả năng lật úp luôn quá.
“À, hôm qua sư huynh chấp hành nhiệm vụ bắt được một con bò đen to đùng chạy ra khỏi rừng Nam Châu, rồi gây thương tích cho mọi người, giao cho Thiện Đường xử lý. Thiện Đường đã làm món canh thịt bò, lạ miệng lắm, ta còn đang muốn rủ ngươi cùng đi ăn đây.” Giang Nam cảm thấy món canh thịt bò ngày hôm qua ăn là món ngon nhất mà Thiện Đường từng làm, lại còn giữ nguyên hương vị ban đầu nữa.
“Kia, thật đáng tiếc quá.”
Ở thế giới này Diệp Lan chưa từng mến qua thịt bò, bởi vì trâu bò trong dân gian được dùng để giúp việc đồng áng, rất ít người sẽ giết lấy thịt, chăn nuôi cũng phiền phức. Còn trâu bò ngoài hoang dã sức lực quá lớn, sức tấn công cao, còn nếu đã mở ra linh trí thì lực công kích lại cực cao. Hơn nữa, hầu hết những người có năng lực thì đều đã tích cốc, rất ít người sẽ vì vấn đề ăn uống mà mạo hiểm như vậy, cho nên Thiện Đường hiếm khi có loại nguyên liệu này.
Không biết thịt bò luộc có tươi ngon không, Diệp Lan thầm nghĩ, không có cách nào, dù sao anh một bên đi học một bên cùng sư phụ học nấu ăn đã mười một năm. Làm đầu bếp, suy nghĩ đầu tiên của anh đều liên quan đến mùi vị của đồ ăn, chứ không phải như người khác nghĩ ngay đến là liệu nó có thể bổ sung bao nhiêu linh lực.
“Không đáng tiếc, hôm qua ta đã bỏ rất nhiều tiền ra để mua năm cân thịt bò về, hôm nay luyện tập xong chúng ta có thể ăn một bữa thật ngon lành.” Nghĩ đến món thịt bò của ngày hôm qua, Giang Nam không khỏi chảy nước miếng. Hôm qua hắn đã ăn thử món canh thịt bò, sau đó hắn ra tận phòng bếp mua năm cân thịt. Tay nghề của Diệp Lan tốt như vậy, không biết cậu ta có thể nấu món nào ngon không nữa.
“Thật sao?” Diệp Lan không ngờ Giang Nam khi gặp được đồ ăn ngon lại còn nhớ đến mình, tiểu mập mạp này không chỉ thích ăn còn rất nghĩa khí.
“Thật sự, ta đã bao giờ lừa ngươi chưa? Ta bỏ ra khá nhiều tiền để mua năm cân thịt bò này." Giang Nam có thật Nhiều linh thạch như vậy, còn mình… cảm thấy đau lòng a.
“Vậy để buổi chiều chúng ta hãy nghĩ nên ăn gì đi, hôm nay đừng để đến muộn.”
Khi Diệp Lan thấy Giang Nam đã ăn xong cái bánh bao cuối cùng trong tay, liền kéo hắn đi về phía sau núi. Đêm qua mọi người nhận được thông báo, hôm nay sẽ rèn luyện thể chất ở thác nước sau núi.
Lúc hai người đuổi tới thác nước thì phát hiện Giang Ninh đã đến. Hắn mỗi ngày đều mang bữa sáng cho ca ca, nên thường đến tương đối sớm hơn mọi người.
Thiện Xuân trưởng lão một thân bạch y, chắp tay đứng thẳng bên cạnh thác nước, chờ các đệ tử đều đến đông đủ liền bắt đầu công bố nội dung luyện tập ngày hôm nay. Loại hình rèn luyện thể chất này, nam nữ được tách riêng ra, cho nên hôm nay đệ tử ít đi gần một nửa.
“Hôm nay, các ngươi không được sử dụng linh lực, dùng tay không từ dưới thác nước này leo lên phía trên. Ai leo lên đến đỉnh thác thì có thể nghỉ ngơi và đây cũng là nội dung rèn luyện của các ngươi trong một tháng tiếp theo.”
Diệp Lan nhìn thác nước trước mắt, cảm thấy phỏng chừng chính mình muốn xuyên trở về quá. Không hổ danh là “diệt tuyệt” trưởng lão, phương pháp huấn luyện leo lên thác nước này là phương pháp rèn luyện ma quỷ gì đây.
“Đương nhiên, nếu như các ngươi vô ý ngã xuống, ta sẽ ở dưới này tiếp được các ngươi.” Thiện Xuân trưởng lão nhìn thấy vẻ mặt bối rối của mọi người liền nói thêm. Các đệ tử khi thực hiện nhiệm vụ có thể sẽ gặp các tình huống nguy hiểm, cho nên ở tông môn chỉ có thể đảm bảo an toàn nhất thời, nên muốn rèn luyện ý chí của bọn họ, bằng không sẽ dễ nhập ma hoặc là tuẫn đạo.
Sau khi trưởng lão Thiện Xuân nói xong, Giang Ninh là người đầu tiên cởi giày và áo ngoài, trần trụi nửa người đi xuống dưới thác nước. Thân là một thiếu chủ, trong mọi việc đều phải là người đầu tiên, nhiều năm như vậy, hắn đã thành thói quen.
Mọi người nhìn thấy Giang Ninh đi qua, cũng bắt chước hắn cởi quần áo qua theo.
Nhưng khi Diệp Lan đi đến dưới thác nước, anh cảm thấy mình bị thác nước xối đến không mở mắt ra được. Sau đó, anh cảm thấy dưới chân có thứ gì đó lướt qua, dùng sức mở mắt nhìn kỹ, phát hiện đó chính là dây leo của trưởng lão Thiện Xuân, ông dùng tế đằng giăng thành một tấm lưới khổng lồ, có lẽ là để phòng ngừa bọn họ ngã xuống và va phải đá. Diệp Lan cảm thấy Thiện Xuân trưởng lão cũng là người lạnh lùng nhưng lại cẩn thận.
Giang Ninh đã hướng phía trên leo lên, Diệp Lan duỗi tay chạm vào tảng đá nhô ra, dùng hết sức lực cũng trèo lên. Những tảng đá theo thời gian bị nước chảy qua có chút trơn trượt, hơn nữa lực cản và trọng lực của nước khiến anh có chút lảo đảo, anh chỉ biết cố gắng dùng hết sức hút sữa mẹ của chính mình để mà leo.
Hầu hết mọi người đều ngã xuống khi leo được một phần ba quãng đường, sau đó được Thiện Xuân đại sư tiếp được, họ ở bên cạnh nghỉ ngơi lấy lại hơi thở rồi tiếp tục leo lên vòng thứ hai. Diệp Lan cũng vậy, chỉ có Giang Ninh là leo lên cao nhất, lần đầu tiên liền trèo được hai phần ba độ cao một lần rồi nhảy xuống vì kiệt sức.
Diệp Lan cảm khái, Giang Ninh làm nam chính quá trâu bò, thể lực phi phàm, khó trách hắn ta có thể mở hậu cung.
Khi Diệp Lan ngã xuống lần thứ hai, anh cảm thấy mình phải dựa vào kỹ xảo để leo lên, anh vừa rồi phát hiện dòng nước bên cạnh mép thác chảy rất chậm, hơn nữa ở đó đá cũng tương đối nhiều, khiến việc leo lên dễ dàng hơn bên này.
Lần thứ ba, Diệp Lan đi đến bên mép thác nước, bên này anh ít nhất có thể mở mắt nhìn tốt hơn. Lần này anh đã leo được hai phần ba quãng đường, nhưng vì cả một buổi sáng này anh đã tiêu hao quá nhiều thể lực, dẫn đến kiệt sức mà ngã xuống.
Một buổi sáng trôi qua, chỉ có Giang Ninh là hoàn thành nhiệm vụ, còn lại hầu hết mọi người đều hoàn thành một nữa hoặc hai phần ba như Diệp Lan. Trưởng lão Thiện Xuân gọi mọi người trở lại, dùng linh lực trợ giúp bọn họ hong khô quần áo trên người. Ông đã là tu sĩ kỳ Phân Thần, cho dù không phải là tu sĩ hỏa linh căn cũng có thể nhẹ nhàng làm chuyện này. Xong, trưởng lão để cho đệ tử đi dùng bữa, nghỉ ngơi tốt, buổi chiều lại tiếp tục.
Giang Ninh chủ động đi đến bên cạnh Diệp Lan, thấy anh vẻ mặt mệt mỏi hắn có chút không đành lòng.
“Nếu như ngươi không chịu được, để ta giúp ngươi nói chuyện với Thiện Xuân trưởng lão. Việc rèn luyện này chính là lượng sức mà làm, không hoàn thành cũng không bị trừng phạt.”
“Không cần, huấn luyện này đối với chúng ta khẳng định có chỗ tốt.” Diệp Lan cự tuyệt lời đề nghị của Giang Ninh. Mặc dù bản thân chưa bao giờ trải qua quá trình huấn luyện khó khăn như vậy trước đây, nhưng là nam nhân, nhất định không thể nói không được.
Giang Ninh thấy anh có thể kiên trì, liền không thuyết phục nữa mà kéo anh đi về phía Thiện Đường, một bên Giang Nam cũng đuổi theo. Thiện Xuân trưởng lão có bảo Thiện Đường nấu canh rừng cho bọn họ giải cảm, ngâm mình lâu trong nước như vậy, hiện tại có thể làm ấm người.
Buổi chiều mọi người tự giác đi đến dưới thác nước luyện tập, lần này Diệp Lan học được kỹ xảo mà Giang Ninh dạy anh. Ở bên mép thác nước, dùng chân phát lực, giẫm lên tảng đá bên cạnh, tay chân cùng dùng lực để leo lên. Cuối cùng ở lần đầu tiên của buổi chiều cũng leo lên được, khi anh lên, cũng có không ít đệ tử làm theo như vậy.
Thiện Xuân trưởng lão cũng cam chịu thủ đoạn gian lận này, dù sao trí tuệ cũng là một phần của thực lực.
Chỉ là Thiện Xuân trưởng lão lấy từ không gian ra mấy túi đá, mỗi một túi đều có trọng lượng bằng một đứa trẻ, yêu cầu bọn họ cõng chúng leo lên thác nước một lần nữa.
Diệp Lan ở trong lòng yên lặng rơi lệ, khó trách anh nhìn thấy Giang Ninh vẫn còn tiếp tục leo lên, nguyên lai còn có chuyện khó khăn hơn.
Cuối cùng, không còn ai có thể vác đá mà leo lên được, Giang Ninh bảo Thiện Xuân trưởng lão cho hắn lấy hai túi, nên cũng không thể leo lên.
Như thường lệ của buổi sáng, Thiện Xuân trưởng lão giúp mọi người hong khô quần áo rồi quay về dùng bữa, này đều là nội dung huấn luyện của bọn họ trong một tháng. Ông không vội vàng hoàn thành trong một ngày, mục tiêu của ông là cho các đệ tử có thể cõng đồng đội trên lưng hoàn thành khi leo lên, để trong thời điểm nguy hiểm thì các đệ tử cũng không được bỏ rơi đồng đội.
Sau khi đám Diệp Lan đi vào phòng bếp nhỏ, họ nhịn không được ngồi phịch xuống ghế, Giang Nam bọn họ sợ anh quá vất vả nên đề nghị hôm nay ăn đồ ăn của Thiện Đường. Dù sao bọn họ cũng đã ăn nhiều năm như vậy, còn Diệp Lan tỏ vẻ càng mệt thì càng phải thưởng cho chính mình.
“Ta có thể làm món thịt bò hầm cà chua khoai tây và thịt bò hầm tiêu, cả hai món này đều không mất nhiều thời gian.”
Học nấu ăn nhiều năm như vậy, việc nấu nướng đã trở thành thói quen hàng ngày của anh, mặc dù hôm nay tập luyện cũng rất mệt mỏi nhưng cũng không đến mức anh không thể nấu được.
Nói xong, anh để Giang Ninh và Giang Nam nghỉ ngơi, đồng thời chính mình đi đến sau bếp mua nguyên liệu mình cần để nấu. Giang Ninh hôm nay so với anh càng vất vả, nên cần nghỉ ngơi nhiều hơn, hơn nữa những nguyên liệu này cũng không tốn nhiều linh thạch, trên người chính mình cũng còn một ít linh thạch đủ để mua toàn bộ nguyên liệu.
Diệp Lan mua một ít ớt xanh, khoai tây và các món đi kèm khác, khi đặt chúng vào không gian, anh kinh ngạc phát hiện không gian đã lớn hơn một chút so với lúc anh mới đến thế giới này. Hôm qua khi anh lấy trứng ra thì cũng mơ hồ có chút cảm giác, nhưng thay đổi này thực sự quá nhỏ, anh cho là mình gặp ảo giác. Hôm nay nó lớn hơn một chút, cho nên cảm giác càng rõ ràng.
Lúc anh mới đến, diện tích không gian ước chừng một mét vuông, bây giờ hai bên rộng ra khoản mấy centimet, không gian này chính là ngọc bội mà anh đeo trên cổ. Ngọc bội này vẫn luôn ở bên cạnh nguyên chủ lúc còn nhỏ khi được tông chủ và những người khác nhặt về. Hơn nữa sau khi nguyên chủ trúc cơ mới biết sử dụng nó như nào, bình thường anh để đồ vào có cảm giác tựa như phòng giữ tươi, không dễ hư đồ ăn nên anh thường dùng nó như một chiếc tủ lạnh. Không thể tin được bây giờ nó có thể trở nên rộng hơn, đây chẳng lẻ là ngón tay vàng của mình sao?
Diệp Lan thầm nghĩ hay là muốn mình nghịch tập trở thành nam chính, dựa theo văn xuyên không mà phân tích chính là như vậy, kia chẳng phải muốn mình giết chết nam chính hiện tại sao?
Không biết là về sao ngón tay vàng của mình cường đại hơn hay là hào quang nam chính của Giang Ninh lợi hại hơn.
Diệp Lan lắc đầu gạt bỏ những suy nghĩ trong đầu mình, anh là người luôn hài lòng với những gì mình có, hiện tại Giang Ninh đối với anh cũng rất tốt, anh cho rằng hai người đã trở thành bạn bè, hơn nữa chính mình cũng không có ý định đạt đến đỉnh cao của nhân sinh và bắt đầu mở hậu cung một lần nữa, anh chỉ muốn có thể trải nghiệm trọn vẹn cảnh đẹp núi sông, cùng các loại mỹ vị khác nhau của thế giới này là đủ rồi.
Tuẫn đạo: hiểu sơ sơ là kẻ chết vị đạo, kẻ chết vì nghĩa. Nói chung là liều mình vì một thứ gì đó.
(Chưa gì mà anh bé nhà có ý định thủ tiêu anh Ninh rồi, hên là còn dừng lại kiệp…🤭🤭🤭)