Móng tay mượt mà bị hơi nước hấp hơi hiện ra màu trắng nhạt đẹp mắt, khẽ ấn ấn lên trên điện thoại di động một chút, mở máy bấm nghe.
Chưa đợi cô lên tiếng, tiếng của Thịnh Thịnh ở đầu bên kia đã gấp đến độ phát hỏa: “Chị, chị Tinh Tinh của em ơi a..., mạng người quan trọng nhất, chị mau tới hội quán bên này đi.”
Thịnh Thịnh lớn hơn cô ba tuổi, bình thường sẽ gọi cô là chị.
Kiều Tinh lựa lựa đống mỹ phẩm dưỡng da trên bàn trang điểm, giọng nói mềm mại hỏi: “Sao lại mạng người là quan trọng nhất? Tiểu Khê lại gây họa hả?”
Thân là trợ lý của Kiều Khê, mỗi lần Kiều Khê rối rắm, gặp rắc rối, Thịnh Thịnh không dám nói với bên nhà cũ của nhà họ Kiều, sẽ tới tìm người chị song sinh với Kiều Khê là cô để xử lý.
Đối với Thịnh Thịnh mọi thứ trước vẫn lao vù vù sau như một, Kiều Tinh đã sớm thành thói quen. Thịnh Thịnh nghiêm túc nói: “Bây giờ còn chưa gặp rắc rối nhưng lập tức muốn gây họa rồi! Ban đầu là cậu ấy với bạn bè chơi ở hội quán, mấy người bạn kia cũng là uống nhiều quá làm ra vẻ, mấy người trò chuyện một chút liền bắt đầu hứng lên, hiện tại đã hẹn bảo là muốn đến Lộc Sơn đua xe.”
“Một đám người uống rượu, hiện tại hứng lên, say rượu lái xe không hợp thói thường. Còn muốn nửa đêm đi đua xe, đây không phải muốn chết sao?”
Kiều Tinh nghe vậy nhíu mày, động tác trong tay dừng lại: “Cậu đưa điện thoại cho nó.”
Thịnh Thịnh lập tức từ chối: “Không được đâu... Chị, lần trước cậu ấy đã cảnh cáo em, nếu như để cậu ấy biết là em lại tìm chị cáo trạng, về sau sợ là đi nơi nào cậu ấy cũng không mang em theo nữa.”
“Hiện tại em còn có thể giữ chân trong chốc lát, chị vẫn nên tranh thủ thời gian tới đây xử lý đi!”
Kiều Tinh hít một hơi thật sâu, ngăn chặn đều em trai ruột xúc động.
“Chờ đấy.”
-
Hội quán Tây thành, tầng năm.
Tháng này là chủ đều thi đấu bác Punk.
Phong cách khoa học kỹ thuật tương lai, ở bên trong khắp nơi là máy móc cực lớn.
Ánh sáng màu xanh màu đỏ đan xen vào nhau nhảy múa, cùng với tiết tấu điện âm siêu mạnh.
Kỳ quái làm cho người ta thoáng như bước vào một thế giới khác.
Trong hoàn cảnh nhộn nhịp, tại vị trí rất gần cửa sổ, có hai người đàn ông đang ngồi.
Một người trong đó trông rất giỏi giang khôn khéo.
Đang đặt văn kiện trong tay ở trên mặt bàn thấp, kích động nói gì đó.
Người đàn ông còn lại thì trông lười biếng lại ưu nhã, không đếm xỉa tới dựa vào ngồi ghế sô pha.
Nửa người biến mất trong ánh sáng lờ mờ, không thấy rõ khuôn mặt.
Chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân dài, ống quần bọc lấy đường cong trôi chảy, một mực kéo dài đến chân, phác hoạ cơ bắp tràn ngập cảm giác nam tính trưởng thành mạnh mẽ. Quan Hà tràn đầy nhẹ nhõm thở ra: “Vừa rồi bên kia đột nhiên xảy ra hỗn loạn nội bộ, dẫn đến việc đầu tư bỏ vốn không quá thuận lợi, tôi đang sứt đầu mẻ trán đây. Cậubquay về tới thật đúng lúc, hắc hắc, hạng mục này đổi cho cậu đến đẩy mạnh không có vấn đề chứ? Chỉ cần cậu ra tay, tôi liền thấy nhẹ nhõm.”
Anh ta bưng một ly không ai cát lên, vui mừng vì dỡ xuống được vấn đề khó giải quyết, vui thích nhấp một hớp.
Bên trong bóng mờ người đàn ông nhìn cũng không thèm nhìn văn bản kia.
“Tôi trở về là dưỡng bệnh, không phải thu thập cục diện rối rắm cho cậu.”
Âm thanh trầm thấp lạnh nhạt giống như trời đông giá rét đầu cành treo một điểm hạt sương, lành lạnh nói.
“Huống hồ, nếu như hạng mục này cậu cũng tỏ vẻ bất bình rồi, tôi thấy rất có lẽ cậu đã suy tính là nhổ hoa hồng chia cổ phần công ty ra rồi.”
Quan Hà vừa uống một ngụm rượu còn chưa nuốt xuống, suýt chút nữa bị sặc.
“Đệch, không nên nghĩ như vậy chứ cậu Yến! Tôi mới tấn chức phía đối tác, không nên hơi một tí lại cầm cái này hù dọa người được không, tốt xấu tôi cũng vì công ty chúng ta…”
Lời Quan Hà nói còn chưa dứt lời.
Kỳ Yến hơi nghiêng người, dáng người cao ngất như cây tùng đi từ trong bóng tối lờ mờ ra.
Quang ảnh như bút pháp, kỹ càng thoáng qua gương mặt sạch sẽ lương bạc của anh.
Màu mắt sâu mà đậm, môi mỏng nhạt.
Cả người đều lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh trăng giống như lạnh chìm xuống, cả người tỏa ra khí thế không ăn khói lửa nhân gian.
Anh nghiêng đầu, ánh mắt ngạo nghễ hướng tới một đám người đang huyên náo cách đó không xa.
Quan Hà theo nhìn sang, bên kia không biết lúc nào đã có năm sáu thanh niên trẻ tuổi uống nhiều, bảy mồm tám mỏ chõ vào cao giọng đang nói gì đó.
Cho rằng phái cùng phô trương, một đám con nhà giàu có tiền tại tổ chức trò chơi mà thôi.
Ánh mắt Kỳ Yến lại nặng nề rơi vào bên trong đám người kia, chợt nhíu lông mày.
Quan Hà thấy thế đặt chén rượu xuống: “Cậu làm sao vậy, thân thể lại bắt đầu không thoải mái hả? Có phải nơi đây quá ồn náo hả, nếu không chúng ta đổi chỗ khác?”
Môi mỏng của Kỳ Yến môi hơi nhấc lên, lãnh đạm nói: “Không có việc gì.”
Nói không có việc gì, nhưng ánh mắt vẫn chưa quay về.
Quan Hà vỗ cái ót: “Trách tôi trách tôi, không nên chọn nơi ồn như vậy, vốn định kéo cậu đi ra thả lỏng chút, lại quên cậu vẫn còn tĩnh dưỡng.”
“Chỉ là bệnh đau thắt tim này cũng quá đột ngột, trước kia chúng ta nhảy cầu nhảy dù chơi cực hạn, về sau thức suốt đêm làm hạng mục, thân thể cũng không xảy ra vấn đề, sao năm trước lại đột nhiên bắt đầu không thoải mái vậy?”
Kỳ Yến không đáp lại lời anh ta nói, cầm chặt ly rượu hình vuông, không đếm xỉa tới nhấp miệng.
Ánh mắt lại lướt tới hướng cửa ra vào, lờ mờ trong mê ly, một đạo bóng người hết sức nhỏ nhắn đang rảo bước tiến đến.
Cô gái nhỏ để thả mái tóc dài mềm mại, tùy ý mặc chiếc áo lông màu xanh đậm rộng thùng thình, lộ ra một mảng lớn bờ eo thon bé bỏng, vòng eo kia thu vừa đúng, bên dưới là quần jean rộng thùng thình, hai chân cân xứng thẳng tắp.
Khiến chiều cao một mét sáu ba nhỏ nhắn xinh xắn của cô cao hơn không ít.
Kiều Tinh tới vội vàng, đè cơn nóng giận xuống, muốn khiến Kiều Khê chùy tâm chết chìm.
Thịnh Thịnh bước nhanh tới đón, vẫy tay với cô: “Chị Tinh, người ở bên kia.”
Trong mắt Kỳ Yến khẽ nhúc nhích, khớp xương tay rõ ràng không tự giác nắm chặt.
Không nghĩ tới lại nhìn thấy ở chỗ này.
Một năm không gặp, cô lớn thêm không ít, chỉ là gương đẹp ngọt mềm xinh đẹp vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của anh như cũ, có chút chi tiết nhỏ cũng vẫn rõ ràng như cũ.
So với lúc này, lúc cô tức giận sẽ mím khóe miệng, đáng yêu không nói ra được.
Quan Hà ở bên cạnh vẫn còn nói đâu đâu: "Cậu xuất ngoại một năm nay cũng chịu bó tay, nên trở về rồi. Hiện tại kỹ thuật chữa bệnh trong nước chúng ta đã rất phát triển, ở phương diện khác cũng đã là cực hạn thế giới, nói không chừng trị liệu ở trong nước, rất nhanh có thể tìm ra nguyên nhân bệnh.”
Kỳ Yến chậm rãi thở ra một hơi, nhìn bóng dáng cách đó không xa kia, trái tim càng đập nhanh hơn một chút, bắt đầu kéo tới lồng ngực có hơi đau một chút.
Nguyên nhân bệnh?
A.
Lý do căn bệnh của anh.
Đây không phải tới rồi sao?