Kiều Tinh vừa mang món ăn cuối cùng ra, đang nghiên cứu xem bày biện như thế nào cho càng đẹp mắt.
Bảo mẫu - chị Trương bước nhanh vào phòng bếp, mang điện thoại đang vang lên đưa tới: “Kiều Kiều, là cậu Kỳ gọi điện thoại.”
Lực chú ý của Kiều Tinh vẫn còn ở bên trên việc bày bàn, vừa mở ra nghe, vừa khoa tay múa chân trên bàn ăn: “Chị Trương, chị vẫn nên cầm giúp em hai quả cà chua đến đây đi. Em cảm thấy trang trí ở bên cạnh càng đẹp, đúng rồi… Bày mở ra như vậy… Ừ, cứ như vậy.”
“A lô, cơm em đã làm xong rồi, chừng nào thì anh tới đây thế.”
Trời sinh giọng của cô đã ngọt ngào mềm mại còn có hơi trẻ con, lúc nói chuyện âm cuối không tự giác mà làm như làm nũng, người nghe được cả tai cũng mềm ra.
Kỳ Quý Chu ở đầu bên kia hơi dừng lại, đè thấp giọng điệu tràn đầy áy náy: “Bên anh tạm thời có chút việc không thể phân thân, tạm thời khó xử lý. Em ăn cơm trước đi, đừng nhịn đói chờ anh.”
Kiều Tinh nghe vậy nhíu lông mày, vẻ nhiệt tình thoáng cái thu lại.
Gần đây Kỳ Quý Chu bận rộn nhiều việc, hoặc là đi công tác hoặc là tăng ca, luôn không thấy bóng dáng.
Cô đã không gặp anh ta gần một tuần lễ rồi.
Hôm nay là kỷ niệm hai người kết giao tròn một năm, Kỳ Quý Chu đã từng nói muốn ở bên cô.
Kiều Tinh hiếm khi xuống bếp, cũng không để chị Trương hỗ trợ, tự tay làm cho anh ta một bữa tối phong phú, vốn định trải qua thế giới chỉ của hai người.
Kết quả hiện tại anh ta lại không tới.
Kỳ Quý Chu biết rõ cô có chút mất hứng, vội vàng nhẹ nhàng dụ dỗ: “Bảo bối đừng nóng giận, là anh họ anh về nước, họ hàng trong nhà chuẩn bị cho anh ấy tiệc tẩy trần mời khách từ phương xa tới rất long trọng, anh phải tiếp khách.”
Kiều Tinh nghi hoặc: “Kỳ Yến?”
Kỳ Quý Chu bất đắc dĩ: “Ừ. Em cũng biết nhà bọn anh nhiều quy củ, anh ấy ở bên ngoài dưỡng bệnh gần một năm, lần này đột nhiên quay về nhà nên rất được coi trọng.”
Kỳ Yến, người này Kiều Tinh cũng coi như có biết đến, ấn tượng về anh cũng không tệ.
Là một người ôn hòa hữu lễ, đặc biệt kiên nhẫn.
Nhớ rõ khi còn bé, còn có thể thường xuyên gọi anh một tiếng anh Kỳ Yến.
Chỉ có điều, những gì cô nghe được nhiều nhất, vẫn là cả ngày các trưởng bối trong hội đều khen ngợi người này.
Từ nhỏ đã là học sinh giỏi, thuận buồn xuôi gió tốt nghiệp trường danh giá, ra nước ngoài công tác hai năm, sau khi trở về tiến vào công ty nhà họ Kỳ đảm nhiệm chức vụ quản lý cấp cao, sau đó cả đường thuận lợi giúp đỡ công ty nhà họ Kỳ nắm bắt rất nhiều phần xác nhập đầu tư khó khăn.
Đúng chuẩn "con nhà người ta”.
Một năm trước, Kiều Tinh vừa ở bên Kỳ Quý Chu không bao lâu.
Kỳ Yến bỗng nhiên xuất ngoại, nghe nói là thân thể không tốt đi ra ngoài dưỡng bệnh, về sau ít nghe thấy tin tức.
Kiều Tinh nói: “Như vậy sao, vậy có cần em đi cùng anh không?”
Kỳ Quý Chu dừng lại, vừa cười dỗ dành cô: “Anh thật muốn dẫn em đi, chỉ là tới đó không thể không uống rượu hút thuốc, một đống đàn ông chướng khí mù mịt, đến lúc đó khẳng định phải làm ầm ĩ phiền tới em.”
Kiều Tinh nghĩ nghĩ, hào hứng lập tức vơi đi, nhấp cặp môi đỏ mọng: “Vậy được rồi.”
“Bên anh tầm mười giờ là chấm dứt, xong việc lập tức trở lại, bảo bối ngoan ngoãn chờ anh.” Chị Trương dọn rau mang ra xong, quay đầu nhìn biểu cảm của cô, thăm dò hỏi: “Đồ đã làm xong hết rồi, cậu Kỳ lại không đến hả?”
“Đến, nói là sau mười giờ.”
Hiện tại còn chưa đến sáu giờ.
Chị Trương nói: “Vậy em ăn trước sao? Hay là chị mang đồ ăn đi giữ ấm một chút.”
Kiều Tinh lười biếng quay người hướng lên trên lầu: “Trước để vậy đi, chờ anh ấy đến đã.”
Dưới ánh nến màu vàng, ánh sáng ôn hòa nhẹ nhàng chập chờn, bao phủ lấy bàn đồ ăn màu sắc mê người đầy bàn, rõ ràng mới vừa rồi bầu không khí vẫn còn ấm áp, thoáng cái đã lạnh xuống đến.
-
Lúc Kiều Tinh đi từ phòng tắm ra, điện thoại đặt ở trên giường trong phòng ngủ đã tại vang tới lần thứ tư.
Tiếng chuông dồn dập như đòi mạng.
Cô để mặc mái tóc vừa sấy xong xõa ra, mái tóc xoăn màu nâu rơi lả tả trên đầu vai trắng nõn.
Đuôi tóc rủ xuống nửa che lấy viền khăn tắm, lơ đãng như ẩn như hiện.
Lộ ra gương mặt ngọt mềm, sạch sẽ, vừa đơn thuần lại mê hoặc người.