Trong phòng khách rộng lớn, ánh nắng buổi sớm len qua rèm cửa, chiếu lên sàn nhà lạnh lẽo.
Chu Hòa Thanh đứng giữa phòng, đôi tay siết chặt góc áo, mắt nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Không khí như đông cứng lại.
Lục Khải Phong nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt cậu.
“Cậu nói gì?”
Chu Hòa Thanh nuốt nước bọt, giọng nhỏ nhưng chắc nịch hơn:
“Tôi nói, tôi thích anh. Thích lâu rồi.”
Anh cười nhạt, ánh nhìn tối sầm lại.
“Cậu biết tôi là ai không mà thích?”
“Biết chứ.”
Cậu gật đầu, mái tóc mềm rũ xuống trán, giọng vẫn nhẹ tênh như đang nói chuyện thời tiết.
“Anh là Lục Khải Phong. Là người tôi thích.”
Anh cười khẩy, trong mắt xẹt qua tia giễu cợt.
“Cậu biết tôi tàn tật không? Chân tôi phế rồi.”
“Biết.”
“Vậy mà vẫn thích?"
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt long lanh cười khẽ: “Ừm. Vẫn thích. Tàn tật thì sao? Anh vẫn là anh mà.”
Tim Lục Khải Phong khựng lại một nhịp. Anh siết chặt tay vịn xe lăn, giọng khàn đi: "Thích từ khi nào?”
Chu Hòa Thanh im lặng một lát, rồi mỉm cười, giọng ngây ngốc nhưng thành thật:
“Từ lâu lắm rồi. Nhưng tôi không dám nói. Vì… tôi thấy tự ti.”
“Cậu tự ti gì?”
“Còn không phải do anh sao.”
Cậu bĩu môi, đôi mắt cụp xuống.
“Anh đẹp trai, giỏi giang, bên cạnh toàn người xinh đẹp nổi tiếng… Tôi chỉ là người bình thường, sao dám mở miệng.”
Tuy không biết đối phương có tin hay không chứ hiện tại Chu Hoà Thanh cảm thấy sắp bị chính bản thân làm cho cảm động rồi.
Cậu dừng một chút sau đó tiếp tục nói: "…Vì vậy khi nghe tin anh bị tai nạn, tôi đã cầu nguyện anh không sao. Lúc biết chân anh… không thể đi lại được nữa, tôi buồn lắm, nhưng tôi càng muốn tới đây.”
Anh nhìn cậu, khóe môi cong lên đầy giễu cợt: “Tôi không thích cậu. Cậu nghĩ nói mấy lời này thì tôi sẽ giữ cậu lại?”
Chu Hòa Thanh chớp mắt, nhìn anh không chớp. Một giây, hai giây, ba giây… rồi cậu mím môi, cười nhẹ, đôi mắt cong cong thành vầng trăng nhỏ.
“Không cần giữ,” Chu Hòa Thanh cười toe toét, “Tôi tự ở lại được.”
Lục Khải Phong khẽ cười mỉa.
“Cậu nghĩ đây là đâu, siêu thị hay quán net à? Thích ở lại là ở?”
Cậu gãi đầu, nhìn quanh căn phòng rộng lớn, rồi nhìn anh, đôi mắt cong cong cười:
“Không phải siêu thị, cũng không phải quán net… nhưng ở đây có anh mà, vậy là đủ rồi.”
Anh sững người trong thoáng chốc, đôi mắt đen sâu thẳm tối lại.
“Cậu đang nói mấy lời vớ vẩn gì vậy?”
Chu Hòa Thanh bước tới một bước, khoảng cách giữa hai người chỉ còn chừng một mét.
“Anh biết không, tôi… thật sự thích anh lắm.”
Anh trừng mắt nhìn cậu, ánh nhìn lạnh thấu xương.
“Cậu không hiểu tôi nói gì sao?”
Cậu lắc đầu, giọng ngây ngốc nhưng kiên định:
“Tôi hiểu mà. Anh không thích tôi, anh không muốn tôi ở đây… nhưng mà…”
Cậu hít một hơi, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào mắt anh, giọng run nhẹ nhưng rõ ràng:
“Nhưng mà… điều tôi nói đều là thật tôi thích anh… thích từ lâu rồi."
Anh siết chặt tay vịn xe lăn, ngón tay khẽ run. Một lát sau, giọng anh khàn khàn vang lên:
“Ra ngoài.”
Chu Hòa Thanh chớp mắt, nghiêng đầu:
“Ra ngoài? Đi dạo hả?”
“Ra ngoài. Cút khỏi đây.”
“…”
Cậu im lặng vài giây, rồi nở nụ cười ngốc nghếch, đôi mắt cong cong: “Vậy tôi ra vườn ngồi nha. Tôi không đi xa đâu.”
Nói xong, cậu xoay người chạy ra cửa, mái tóc mềm khẽ tung lên theo bước chân vội vã. Giọng cậu trong veo vang vọng khắp hành lang:
“Anh ơi, tôi đi ra vườn nha, lát tôi vô nấu cơm cho anh!”
Lục Khải Phong ngồi yên, ánh mắt nhìn theo bóng lưng nhỏ bé ấy biến mất sau cánh cửa kính.
Biệt thự lại trở về yên tĩnh, chỉ còn tiếng lá cây xào xạc ngoài vườn.
Chu Hòa Thanh ngồi trên ghế đá ngoài vườn, nắng sớm chiếu lên mái tóc mềm, tạo thành một vầng sáng dịu nhẹ.
Cậu ngửa đầu nhìn bầu trời xanh, miệng cười toe toét.
Trong đầu vang lên giọng hệ thống Thống Thống, lạnh tanh nhưng đầy bất lực:
[Cậu vui cái gì vậy? Bị người ta đuổi mà cũng cười được hả?]
“Đâu có” Cậu cười khúc khích, giọng nhẹ tênh: “Anh ấy đâu có đuổi tôi đi xa. Tôi vẫn còn ở đây mà.”
[ … ]
“Với lại, anh ấy chắc là xấu hổ thôi.” Cậu chống cằm, đôi mắt cong cong thành vầng trăng nhỏ. “Lần đầu có người tỏ tình mà, ngại cũng đúng ha.”
[Cậu tự tin ghê ha.]
“Thì thật mà.” Cậu khẽ đá chân, mũi giày vẽ những đường nguệch ngoạc trên nền gạch. “Anh ấy lạnh lùng vậy chứ… nhìn cũng dễ thương lắm.”
[ … ]
Cậu hít sâu một hơi, ngửi mùi cỏ xanh thoang thoảng trong gió. Vài chiếc lá rơi xuống, chạm nhẹ vào vai áo.
“Hôm nay nấu gì cho anh ấy ăn ta… hmm… canh rong biển, trứng chiên, thêm thịt xào… chắc anh ấy ăn được, không biết nhà anh ấy có đủ nguyên làm để làm không…”
[ Nhiệm vụ chính của cậu không phải nấu cơm.]
“Tôi biết mà. Nhưng muốn cưa anh ấy trước thì phải nuôi anh ấy béo lên đã!”
[ … ]
“Với lại, tôi cũng muốn ăn.” Cậu cười, giọng nghe như đang làm nũng.
Bên trong biệt thự, Lục Khải Phong ngồi yên trên xe lăn, ánh mắt qua lớp kính trong suốt, dõi theo bóng dáng nhỏ bé ngoài vườn.
Cậu ta đang ngồi đó, vẽ vẽ gì đó xuống nền gạch, miệng lẩm bẩm, thỉnh thoảng lại cười ngốc một mình.
Anh nhíu mày, ánh mắt lạnh đi.
Thật phiền phức.
Từ trước đến nay, anh nghe đủ loại lời ngon tiếng ngọt. Ba câu tỏ tình vụng về của cậu ta… chẳng có gì đáng tin.
Chắc chắn cũng chỉ vì tiền mà thôi.
Anh siết chặt tay vịn xe lăn, môi mím thành đường thẳng. Đôi mắt sâu thẳm tối lại, chỉ còn lại sự lãnh đạm và nghi ngờ.
Chu Hòa Thanh đứng dậy, phủi quần, vươn vai như con mèo nhỏ vừa ngủ dậy.
“Đi nấu cơm thôi.”
[Nhiệm vụ hôm nay của cậu là gì?]
“Làm anh ấy vui.”
[…Tùy cậu.]
Chu Hòa Thanh ngó quanh phòng khách rộng lớn, sau đó chậm rãi bước tới trước mặt Lục Khải Phong. Ánh mắt hắn vẫn đang dán chặt vào tập hồ sơ trong tay, không buồn nhìn lấy cậu một cái.
Cậu nghiêng đầu, giọng ngây ngốc vang lên:
“Anh ơi, nhà bếp ở đâu vậy?”
Hắn cau mày, không trả lời, chỉ hờ hững liếc mắt về phía hành lang bên trái.
Chu Hòa Thanh lập tức cười tươi, gật đầu:
“Cảm ơn nha.”
Cậu lon ton đi theo hướng Lục Khải Phong vừa nhìn. Dọc hành lang dài lát đá cẩm thạch, hai bên treo tranh sơn dầu, đèn vàng ấm áp soi sáng từng bước chân. Cuối hành lang, cậu đẩy cửa bước vào một căn phòng rộng rãi.
Nhà bếp hiện ra trước mắt, sáng bóng và hiện đại. Tủ bếp bằng gỗ sẫm màu, mặt bếp được lát gạch đá trắng sạch sẽ phản chiếu ánh đèn. Giữa phòng là quầy bar nhỏ, bên trên đặt một giỏ trái cây tươi. Tủ lạnh lớn nằm sát tường, bên cạnh là lò nướng và kệ gia vị xếp thẳng tắp.
“Đẹp ghê…” Cậu cảm thán, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. “Đúng là bếp của nhà giàu có khác.”
Cậu rửa tay thật sạch, xắn tay áo, bắt đầu lục tủ lạnh.
“Ồ, có trứng, có thịt bò, có cà rốt, có cải thìa… đủ hết rồi.”
Hệ thống nằm cuộn tròn trên quầy bếp, vểnh tai nhìn, giọng tò mò vang lên:
[Cậu là đầu bếp hả?]
“Không, nhưng tôi nấu ăn ngon lắm. Thống Thống cứ nhìn đi, lát tôi đút cho.”
[Tôi có miệng nhưng không ăn được. Hệ thống đâu cần ăn uống.]
“Tiếc ghê. Miệng Thống Thống xinh vậy mà không được ăn gì ngon.”
Hệ thống vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, lắc đầu thở dài: [Cậu lo nấu đi.]
Cậu cười khúc khích, tiếp tục lấy nguyên liệu ra chuẩn bị.
Tiếng dao thớt lách cách vang lên. Hương thơm của canh rong biển bắt đầu lan ra, quyện cùng mùi trứng chiên thơm phức.
Chu Hòa Thanh cầm chảo lắc nhẹ, nghiêng đầu nhìn lớp trứng vàng ươm đang chín dần.
Cậu vừa chiên trứng vừa lắc lư, giọng dịu dàng như đang dỗ dành món ăn trong chảo.
“Trứng vàng ơi, mau chín nha. Anh ấy mà ăn xong mi chắc sẽ khen ngon cho coi.”
Hệ thống ngồi trên quầy bếp, vẫy đuôi nhìn cậu: [Cậu thật sự… hết thuốc chữa.]
“Thuốc gì, tôi khỏe mạnh lắm.” Cậu cười hì hì, tay khéo léo gắp trứng đặt lên đĩa.