Chương 1

Chu Hòa Thanh thấy cơ thể mình ngày càng chìm sâu xuống làn nước lạnh buốt. Cảm giác ngộp thở và rát bỏng nơi cổ họng làm cậu hoảng loạn, tay chân vô thức vẫy vùng. Nhưng dù cố gắng thế nào, cậu vẫn không thể ngoi lên được.

Nước tràn vào miệng, vào mũi, rồi lấp đầy phổi. Tầm mắt cậu nhòa đi, chỉ còn thấy những tia sáng yếu ớt trên mặt hồ. Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt cậu là ánh nắng xuyên qua mặt nước, lấp lánh như hàng vạn mảnh thủy tinh, đẹp tới mức chói mắt. Rồi tất cả chìm vào bóng tối.

Trong cơn mơ màng, Chu Hòa Thanh cảm giác cơ thể mình nhẹ bẫng như đang trôi giữa một khoảng không vô tận. Tiếng nước chảy róc rách vẫn còn vang lên đâu đó, như một hồi ức xa xôi chưa tan biến.

“Không đúng…” cậu lẩm bẩm, mí mắt nặng trĩu cố gắng mở ra.

Ánh sáng trắng chói lòa bao phủ xung quanh, thứ ánh sáng khiến người ta có cảm giác yên bình nhưng cũng lạnh lẽo đến rợn người. Cậu đảo mắt nhìn quanh, phát hiện nơi này không giống bất kỳ căn phòng nào cậu từng biết. Mọi thứ như đang lơ lửng trong một không gian ba chiều vô định, chỉ có những tia sáng lấp lánh tựa những mảnh vỡ thủy tinh bay qua lại.

“Đây… đây là đâu vậy?” Chu Hòa Thanh ngơ ngác tự hỏi, giọng cậu khàn đặc vì sợ hãi.

“Không lẽ… mình đã chết rồi sao?”

Hình ảnh cuối cùng trước khi mất ý thức lướt qua tâm trí cậu mặt hồ rộng lớn phản chiếu ánh mặt trời rực rỡ, bàn tay cậu vùng vẫy tuyệt vọng, và cảm giác lạnh buốt nhấn chìm toàn thân. Cậu nhớ rõ mình bị té xuống nước… và sau đó… là khoảng không tối đen.

“Chẳng lẽ… mình được lên thiên đàng rồi sao?” cậu lẩm bẩm, đôi mắt nâu nhạt khẽ dao động, trong thoáng chốc lại dâng lên nụ cười nhẹ nhõm. “Nếu đây là thiên đàng, vậy chắc mình sẽ được ăn sô-cô-la thoải mái…”

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên. Giọng nói lạnh lẽo, vô cảm như phát ra từ một cỗ máy, nhưng lạ thay vẫn mang nét trẻ con chưa rõ nam hay nữ.

[Đúng là ký chủ đã chết rồi, nhưng nơi này không phải thiên đàng đâu.]

“Ế… không phải thiên đàng thì là…” – cậu tròn mắt, và rồi… gương mặt tái mét. “Chẳng… chẳng lẽ là địa ngục hả? Không phải chứ… Tôi sống hiền lành vậy mà…”

Giọng cậu bắt đầu run rẩy, ánh mắt rơm rớm nước, cả người co lại như con mèo nhỏ bị dọa sợ.

“Không lẽ… không lẽ tôi sẽ bị nấu trong chảo dầu, hoặc ăn giòi, hoặc bị cắt lưỡi giống mấy bộ phim kinh dị tôi từng coi á… tôi… tôi sợ lắm…”

[…]

Âm thanh kia im lặng vài giây, như thể đang bất lực trước suy nghĩ ngốc nghếch của cậu.

[Ai ya, ký chủ ngốc của tôi à. Sao cậu không nghĩ mình may mắn được xuyên không chứ?]

“Xuyên… xuyên không?”  Chu Hòa Thanh chớp mắt liên tục, hàng mi dài khẽ run rẩy. “Ý cậu là… tôi sẽ được như mấy nhân vật trong tiểu thuyết… xuyên tới một thế giới khác, có siêu năng lực, gặp được người mình thích, rồi sống một cuộc đời mới thật ngầu sao?!”

[Đúng vậy.] Hệ thống đáp, giọng nói vẫn lạnh nhạt nhưng thấp thoáng sự kiêu ngạo. [Ký chủ nên cảm ơn tôi vì đã chọn cậu trong vô số con người ngoài kia đi.]

Nghe vậy, đôi mắt vốn đang rưng rưng nước mắt của Chu Hòa Thanh phút chốc sáng bừng lên. Cậu nở nụ cười tươi rói, lúm đồng tiền nhỏ ẩn hiện trên má, giọng nói nhẹ nhàng mà hồn nhiên:

“Thật vậy sao? Nếu là thật… tôi cảm ơn cậu nhiều lắm, Thống Thống!”

【Thống Thống…?】

“Ừm. Gọi cậu là hệ thống nghe xa lạ lắm. Thống Thống đáng yêu hơn nhiều.” Cậu cười, giọng lí nhí nhưng chân thành.

[……] hệ thống khựng vài giây, giọng nói có phần ngại ngùng nhưng vẫn cố giữ vẻ lạnh lùng. [Tùy cậu.]

Chu Hòa Thanh khẽ vươn vai. Ánh sáng xanh lấp lánh phản chiếu lên gương mặt cậu, tôn lên làn da trắng mịn. Dù bề ngoài cậu lúc này chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng, tóc hơi rối, gương mặt vẫn toát lên nét dịu dàng và hoạt bát, đôi mắt to tròn ánh lên tia sáng.

Hệ Thống giọng điệu máy móc lên tiếng [Cậu sắp xuyên vào một cuốn tiểu thuyết có tên “Trúc mã cao lãnh của tôi”.]

Nghe đến đây, Chu Hòa Thanh khựng lại, mày khẽ nhíu: “Trúc mã cao lãnh của tôi… nghe quen quen…”

“Tôi…” Cậu nghiêng đầu, nhíu mày suy nghĩ. “Hình như… tôi từng đọc nó hồi còn nhỏ thì phải. Nhưng đã lâu quá rồi…"

Nói đến đây, giọng cậu nhỏ dần, ánh mắt trở nên mơ màng. Trong ký ức mơ hồ ấy, hình ảnh một người đàn ông cao lớn với đôi mắt sâu lạnh lẽo hiện lên. Nhân vật phản diện ấy… cậu từng rất thương, thậm chí xót xa khi thấy kết cục của anh ta.

Ký ức tuổi thơ ùa về như cơn gió nhẹ.

Cậu nhớ… hồi còn ở cô nhi viện, khi bị vây quanh bởi bóng tối, bị bắt nạt, bị giật sách xé nát… những trang tiểu thuyết cậu trân quý bị vứt đầy đất. Đó là những ngày tháng đau khổ mà cậu luôn muốn quên đi. Nhưng đồng thời, cũng chính những trang sách đó đã cứu rỗi cậu khỏi vực thẳm tuyệt vọng.

Những khi đêm xuống, cậu sẽ cuộn người trong chăn rách, run rẩy đọc từng câu chữ, tưởng tượng mình là nhân vật trong truyện, được ai đó ôm vào lòng và nói: “Em đã vất vả rồi.”

Trái tim cậu khẽ chậm một nhịp. Cậu nhớ ra đây là quyển truyện đầu tiên mình đọc khi còn nhỏ ở cô nhi viện. Nhưng có lẽ, quãng thời gian ở đó đã quá khắc nghiệt, ký ức về những thứ ngoài cuộc sống thực dần phai mờ.

Sau này khi rời khỏi cô nhi viện thì cậu cũng đã có được một công việc bán thời gian và sống lủi thủi cho qua ngày. 

Có một thời gian cậu đã cố gắng tìm cuốn tiểu thuyết lúc nhỏ cậu đọc nhưng nó chỉ có một nửa chưa hoàn thành do tác giả đã qua đời nên bộ tiểu thuyết ấy cũng bị đóng băng từ đó cho đến bây giờ. 

Cho nên bây giờ trong trí nhớ của cậu cũng chỉ nhớ mang máng về nhân vật phản diện mà mình thích - Lục Khải Phong một người đàn ông lạnh lùng, cô độc nhưng lại hết mực yêu thương em trai. Còn về những chi tiết khác về cốt truyện, cậu thật sự không nhớ rõ. 

Thống Thống thấy ký chủ im lặng, liền hỏi:

[Ký chủ, cậu còn nhớ tình tiết gì trong truyện không?]

“Tôi… chỉ nhớ về Lục Khải Phong thôi…” Giọng cậu nhỏ dần, ánh mắt có chút mơ màng. “Anh ấy… kết cục không tốt…”

[Vậy để tôi truyền tải nội dung truyện cho cậu nhớ.]

“Ừm.” Cậu gật đầu.

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play