Thu nhận người phụ nữ ấy, một nửa là vì hắn có chút tò mò, một nửa còn lại là vì… hắn cảm thấy hoài niệm.
Cô nói rằng cô muốn sống tiếp.
Thật lâu, thật lâu trước kia, cũng từng có người nói ra những lời tương tự như thế.
Ngay từ khi bắt đầu có ý thức, hắn đã hiểu rõ nỗi khổ muôn hình vạn trạng của chúng sinh, hiểu được họ rơi vào đau đớn, vùng vẫy trong tuyệt vọng mà không sao thoát ra được.
“Douma đại nhân là món quà mà các vị thần đã ban tặng cho ta, Douma đại nhân là đứa con của thần linh!”
Người phụ nữ sinh ra hắn đã từng nói như vậy.
Không phải vì hắn làm được điều gì, mà chỉ bởi hắn sinh ra đã có mái tóc bạc và đôi mắt khác với người thường, màu sắc rực rỡ huyền ảo như lưu ly, đẹp đến mê hoặc lòng người.
Cho nên, người phụ nữ kia không phải là mẹ hắn, mà chỉ là người phụ nữ đã sinh ra hắn — thân xác phàm trần được dùng để mang thai con của thần.
Con người vẫn là con người, còn thần tử… là thần tử.
Hắn chưa bao giờ nghi ngờ cách nói ấy, bởi ai ai cũng nói như vậy, ngay cả người phụ nữ đã sinh ra hắn cũng khẳng định như thế. Vậy nên hắn tin chắc, mình không phải con người, mà là một thứ gì đó không thuộc về loài người, chỉ mượn tạm bụng của một con người để ra đời.
“Hoàn toàn không phải như vậy! Cái đó gọi là gien biến dị, Douma đại nhân à, ngài không phải thần tử gì hết, cái này gọi là buff ngoại hình kiểu nhân vật chính Mary Sue ấy!!”
Thị nữ của hắn, Ryouko, đã từng nói với hắn như thế.
Ryouko là một cô bé thật sự rất đáng yêu. Người phụ nữ sinh ra hắn phần lớn thời gian đều bận rộn ứng phó với giáo đồ, vì vậy đã đặc biệt mua một thị nữ về để chăm sóc cho hắn. Ryouko có vẻ ngoài xinh xắn, tuổi tác lại xấp xỉ với hắn, còn rất lanh lợi, thông minh từ nhỏ. Thế nên, cô trở thành thị nữ riêng của hắn.
Ryouko là một đứa trẻ rất thông minh. Trước mặt người lớn, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn, ít nói, biết điều và lễ phép. Thế nhưng, mỗi khi lén trò chuyện riêng với hắn, hai người lại bàn luận đủ thứ chuyện và lần nào Ryouko cũng đưa ra những cách giải thích rất khác người. Ví dụ như…
“Mary Sue là gì vậy?” Lần đầu tiên hắn nghe thấy cụm từ kỳ lạ này.
Ryouko liền hào hứng giải thích: “Chính là kiểu người mà ai trên đời cũng yêu thích, mà nàng cũng yêu lại tất cả mọi người! Giống như kiểu Mary Sue bảy sắc cầu vồng ấy! Tóc bảy màu hoặc mắt bảy màu là hợp tiêu chuẩn luôn!”
Trên đời này có thật là tất cả mọi người đều yêu quý hắn hay không, hắn cũng không rõ. Nhưng hắn nghĩ... chắc hắn nên yêu tất cả loài người. Hơn nữa, hắn thật sự có đôi mắt bảy màu.
“Thì ra là vậy,” hắn khẽ gật đầu, “Ta chính là Mary Sue bảy màu.”
Ryouko cười đến mức không thở nổi, làm hắn bắt đầu hoài nghi liệu mình có bị cô lừa không.
Giống như khi giải thích “Mary Sue” là gì, Ryouko cũng từng kể cho hắn nghe về khái niệm gọi là "gien biến dị". Tóm lại, loài người đôi khi sẽ sinh ra những đứa trẻ có vẻ ngoài hoàn toàn khác biệt, có thể do tổ tiên đời trước từng như vậy, cũng có thể chỉ là một sự biến đổi ngẫu nhiên về ngoại hình mà thôi. Chẳng có gì quá kỳ lạ cả.
“Cũng giống như hổ trắng ấy, cũng là do đột biến gien thôi. Rất hiếm gặp, nhưng do đột biến gien nên khiến chúng có vẻ ngoài khác biệt. Nếu sự biến đổi đó giúp nó thích nghi với môi trường, thì nó sẽ tiếp tục sống sót. Còn nếu không thích hợp để tồn tại thì sẽ bị đào thải, sẽ chết. Tự nhiên là vậy đó.”
Ryouko luôn biết những điều mà ngay cả các đại nhân cũng không rõ, thông minh hơn hẳn tất cả những người xung quanh hắn.
Nhưng Ryouko lại rất nhát gan. Cô không thích để người khác biết rằng mình hiểu biết nhiều như vậy. Thỉnh thoảng lỡ miệng nói ra điều gì, cô liền vội vàng đổ cho hắn, là “Douma đại nhân nói”. Thế là mọi người lại đồng loạt tán thưởng: “Không hổ là Douma đại nhân.”
Hắn cũng chẳng bận tâm việc Ryouko lấy tên hắn ra làm lá chắn, bởi vì Ryouko vừa thông minh lại vừa đáng yêu, nếu rời xa hắn, liệu cô bé có thể sống sót nổi không? Thế giới này xưa nay luôn khắc nghiệt với trẻ con, đặc biệt là những bé gái thông minh.
Ryouko cũng hiểu rõ điều đó. Cô biết, nếu rời khỏi Douma đại nhân, mình chưa chắc có thể sống được, vậy nên lúc nào cũng bám chặt lấy hắn, không rời nửa bước.
Vì thế, khi chuyện ấy xảy ra... cũng là điều dễ hiểu.
“Đừng nhìn! Douma đại nhân!”
Ryouko cố gắng dùng đôi bàn tay bé xíu của mình để che mắt hắn.
Tiếc rằng tay cô quá nhỏ, không thể che nổi bất cứ thứ gì, dù là khuôn mặt vặn vẹo đau đớn của người đàn ông đang bị móc ruột hay thân hình trần trụi đẫm máu của nữ giáo đồ bị mổ bụng hoặc gương mặt người phụ nữ đã sinh ra hắn đang phun máu tươi, ánh mắt lại mang vẻ hạnh phúc như thể đang tiến về miền cực lạc. Tất cả, hắn đều nhìn thấy rất rõ.
“Vì sao lại không thể nhìn? Họ… chẳng phải đang bước vào miền cực lạc sao? Đó không phải chính là điều họ luôn mong cầu, luôn khao khát có được sao? Trên đời này không có thiên đường hay địa ngục, nhưng có vùng đất cực lạc. Ngươi xem đi, họ đang đến nơi đó đấy.”
Douma hiểu như thế cũng không sai, bởi vì hắn vốn được nuôi dạy như vậy. Trong cách lý giải của hắn, một nơi không có đau đớn, không còn phiền muộn… chính là miền cực lạc.
Ryouko bật khóc.
Khi thấy người chết, cô không khóc. Khi thấy Douma đến gần, cô cũng không khóc. Nhưng khi nghe xong những lời Douma vừa nói, cô đã bật khóc.
Cô ôm chầm lấy hắn, vừa khóc nức nở vừa nói: “Douma đại nhân, Douma đại nhân… đúng là bọn họ đã đi đến vùng đất cực lạc rồi, nhưng chúng ta thì không thể. Chúng ta không thể đến đó được. Dù nơi đó không có đau khổ, không có phiền muộn... chúng ta cũng không thể đi qua.”
“Vì sao?”
Hắn thật sự không hiểu. Chẳng phải đó chính là nơi tất cả con người đều muốn đến sao? Chẳng phải nơi đó sẽ giải thoát họ khỏi đau đớn và phiền muộn sao? Chẳng phải đó chính là miền cực lạc mà mọi giáo đồ của Cực Lạc giáo vẫn hằng theo đuổi sao? Vậy thì vì sao hắn, người là giáo chủ, là thần tử, lại không thể đi đến đó?
“Dù cho thế giới này là như vậy... dù cho tàn nhẫn đến thế... chúng ta vẫn muốn sống tiếp.”
Ryouko đã nói với hắn như thế.
Hắn không hiểu.
Nhưng hắn đã ghi nhớ những lời ấy.
Ryouko luôn đúng, từ trước đến nay đều là như vậy. Nếu Ryouko đã nói như thế, thì phần lớn khả năng là đúng.
Nhưng rồi đó lại là khởi đầu của một cơn bão lớn.
Giáo chủ Cực Lạc giáo, phu nhân của ông cùng vài giáo đồ bất ngờ chết một cách khó hiểu, chỉ còn lại vị thần tử tuổi còn quá nhỏ. Trong mắt rất nhiều người, điều đó chẳng khác nào một miếng thịt mỡ béo bở, sáng rực trước mắt.
Còn hắn, cùng thị nữ Ryouko, đều là những đứa trẻ xinh đẹp.
Có kẻ mưu cầu trở thành tân giáo chủ, trở thành người đứng sau thần tử để lên nắm quyền, chuyện đó cũng chẳng có gì lạ.
Cũng có kẻ mang theo ý đồ xấu xa mà tiếp cận hai đứa trẻ ấy, muốn có được bọn họ, điều đó cũng không khó hiểu.
Chỉ là những kẻ đó quá ngu xuẩn, đã đánh giá thấp sự thông minh của thần tử Cực Lạc giáo và cả sức ảnh hưởng sâu rộng của hắn đối với các giáo đồ trung thành.
Mỗi người đều có thiên phú bẩm sinh. Ví như con cháu hoàng tộc, vì từ nhỏ đã sống trên muôn người nên tự nhiên mang theo khí chất cao quý khiến người khác không khỏi muốn quỳ xuống tôn thờ. Cũng như những đứa trẻ được nuôi lớn như thần linh, từ trong máu thịt đã mang theo một loại khí chất và sức thu hút, chỉ thuộc về thần.
Trong số các giáo đồ, có rất nhiều người chỉ cần gặp Douma một lần, chỉ cần được nói chuyện với hắn, liền biến thành giáo đồ cuồng nhiệt.
Bởi vì thần tử luôn đúng.
Thần tử là con của thần.
Thần tử mang đến từ bi và tình yêu thương, chỉ cần được ở bên thần tử, ngay cả nỗi đau cũng dường như tan biến.
Kẻ nào dám tổn thương thần tử chính là kẻ địch của cả thế giới. Kẻ nào có ý định hại thần tử chính là súc sinh đầy tội lỗi, xứng đáng bị đọa xuống địa ngục!
Douma cũng không làm gì đặc biệt, hắn chỉ mỉm cười dịu dàng như mọi khi, dùng giọng nói trầm thấp mê hoặc mà nói: “Chuyện đó là tội ác, không cần làm.”
Thế là các giáo đồ liền như hóa thành ác quỷ hung tợn, lao đến xé xác kẻ ngu xuẩn dám mạo phạm thần tử thành từng mảnh.
Dĩ nhiên, bọn họ cũng lập tức dọn dẹp hiện trường sạch sẽ, nhanh gọn và không để sót lại dấu vết, hệt như cách họ từng dọn dẹp thi thể của giáo chủ và giáo chủ phu nhân vậy.
“Douma đại nhân… Douma đại nhân…”
Ryouko lại khóc.
“Vì sao lại khóc vậy, Ryouko? Ngươi phải cười lên chứ. Không còn ai, không còn bất kỳ kẻ nào có thể làm tổn thương chúng ta nữa. Vì sao ngươi không cười?”
Hắn đại khái cũng… không ghét nụ cười của Ryouko.
Hắn có thể bắt chước nụ cười nhưng chỉ duy nhất nụ cười của Ryouko…
Thế nhưng, Ryouko lại không còn cười nữa.
Dù cô vẫn luôn ở bên hắn như trước, làm bạn với hắn, vẫn nói chuyện với hắn như xưa nhưng rốt cuộc cũng không còn nở nụ cười với hắn nữa.
Không lâu sau đó, hắn gặp được vận mệnh của mình, trở thành một con quỷ bất tử.
Khi Ryouko biết chuyện, cô chẳng nói gì cả.
Lần này, cô không có khóc.
Về sau vẫn như cũ, cho dù hắn đi đến đâu, Ryouko cũng theo bên cạnh. Chẳng sợ hắn đã trở thành thuộc hạ mạnh nhất dưới trướng Quỷ Vương, là Thượng Huyền Nhị nổi danh khắp nơi, cô cũng chưa từng rời đi.
Hắn thích những kẻ từ bỏ tương lai của chính mình, khát khao sự yên bình vĩnh hằng, cúi đầu đầy thành kính.
Nhưng Ryouko thì không thành kính, cũng chẳng mong cầu vĩnh hằng hay bình an. Cô vẫn luôn là người khiến hắn không sao hiểu nổi. Nếu cô thật sự chán ghét, thì đã có biết bao cơ hội để rời đi. Thế nhưng, cô vẫn chưa từng rời đi, luôn tình nguyện làm thị nữ của hắn, cho đến khi cô già đi, rồi chết.
“Ngươi có nguyện ý đi đến vùng đất cực lạc không?”
Vào giây phút cuối cùng, hắn khẽ hỏi người con gái đã ở bên hắn rất lâu, lâu đến mức hắn từng nghĩ cô sẽ luôn ở đó, mãi mãi.
“Douma đại nhân… Douma đại nhân…”
Cô dùng đôi tay khô gầy, dốc hết sức lực còn lại để nắm lấy tay hắn. Hắn cũng nhẹ nhàng nắm lại, tham luyến chút hơi ấm đang dần xói mòn ấy.
“Đừng luyến tiếc vùng đất cực lạc… Ngài nhất định phải… nhất định phải sống sót… rồi sẽ gặp lại…”
Cô nói ra lời nói dối mà đến chính mình cũng không tin, rồi cuối cùng hơi thở mong manh ấy cũng dứt hẳn.
Điều cô nói khiến hắn có chút hoang mang. Còn cô thì sao? Cô không nói gì về chính mình. Rốt cuộc cô có muốn đi đến miền cực lạc không hay vẫn như trước kia, từ chối nó?
Vì sao cô phải dùng chút sức lực sau cùng để nói ra những lời khiến người ta hoang mang như vậy? Khiến hắn không biết phải làm thế nào mới đúng.
“Đúng là một cô gái ngốc nghếch.”
Hắn đoán, có lẽ cô muốn tiếp tục sống, dù cho thế gian này đầy rẫy khổ đau.
Thế nhưng, cô chưa từng một lần nói rằng muốn trở thành quỷ. Đến phút cuối, cũng chỉ dặn hắn đừng tham luyến vùng đất cực lạc, chứ không hề cầu xin được ở lại.
“Vậy thì ở lại bên cạnh ta? Giống như trước giờ vẫn thế.”
Trở thành một phần của ta, trở thành máu thịt của ta, như vậy chẳng phải rất tốt sao?
Douma quỳ bên cạnh thi thể cô suốt cả một ngày trời, cuối cùng cũng nghĩ thông được mối liên kết trong chuyện này.
Hắn vẫn nhớ, nhân gian có một cách nói gọi là luân hồi. Tuy bản thân hắn không tin vào luân hồi, nhưng con người thì tin. Ryouko đã nói sẽ gặp lại, vậy tức là… cô muốn nói đến luân hồi.
Còn có một cách nói khác, rằng nếu bị quỷ cắn nuốt linh hồn thì sẽ không thể siêu sinh, không còn luân hồi.
Cho nên Ryouko mới không muốn đi đến miền cực lạc sao? Bởi vì cô tin vào luân hồi, tin vào ước hẹn, rằng sẽ gặp lại hắn ở một kiếp khác, trong vòng luân hồi.
“Mai táng cô ấy đi.”
Hắn nói.
Dù ngay từ đầu hắn đã biết rõ, trên đời này vốn không hề tồn tại luân hồi. Nhưng nếu đó là điều cô mong ước, thì cũng không còn cách nào khác.
Rõ ràng là biết… không có luân hồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Đúng vậy, đây là một nữ chính xuyên không, hơn nữa là kiểu vừa xuyên qua chưa kịp bắt đầu câu chuyện thì đã chết già. Nhưng ảnh hưởng mà cô ấy để lại, thật sự rất lớn.