Đó là một trận tuyết rơi trong đêm.
Tuyết bay lác đác, vương trên những cành cây, khiến khung cảnh bên ngoài mang một vẻ thanh nhã, tĩnh lặng khác thường.
Nhưng đó là với những người giàu có, có nơi ở ấm áp và thức ăn no đủ. Còn dưới bầu trời này, hẳn vẫn có người đang run cầm cập, xoa tay khẩn cầu cho tuyết sớm ngừng rơi, cái rét mau chóng trôi qua, để họ tìm được một nơi tránh lạnh, kiếm chút gì bỏ bụng trước khi bị cái đói, cái rét giết chết trong mùa đông.
Hắn thích tuyết.
Vốn dĩ hắn là loài sinh vật không thể không đi lại vào ban đêm, vậy mà lại đặc biệt yêu thích những thứ xinh đẹp. Cả bầu trời tuyết rơi như thể được thiên nhiên tỉ mỉ điêu khắc thành tác phẩm nghệ thuật, mỗi bông tuyết đều tinh xảo, đẹp đẽ đến mức khiến lòng người cũng thấy vui vẻ, thư thái.
Trên thực tế, hắn không hiểu cảm giác vui sướng cho lắm. Cũng không hiểu rõ thế nào là bi thương. Phẫn nộ cũng giống vậy, rất hiếm khi có những cảm xúc như thế. Cho nên, ở mức tối thiểu nhất, hắn cảm thấy mình nên thích một thứ gì đó, bởi nếu ngay cả thích cũng không có, vậy chẳng phải hắn không khác gì một “đồ vật” vô tri sao? Muốn chứng minh rằng mình vẫn đang tồn tại, muốn tự lừa dối rằng bản thân vẫn còn là con người, hắn cần phải có một thứ để yêu thích.
Vì vậy, hắn quyết định sẽ thích tuyết, thích tất cả mọi thứ tốt đẹp và xinh xắn. Bởi vì trong khắp thế gian này, phần lớn sinh mệnh đều như thế, nếu phần lớn sinh mệnh cho rằng đó là điều tốt đẹp, thì nó hẳn phải tốt đẹp. Nếu phần lớn sinh mệnh cho rằng thứ đó đáng để yêu thích, vậy nhất định là đáng để yêu thích. Dù hắn không hiểu được nhưng vẫn có thể bắt chước. Cứ bắt chước mãi, biết đâu một ngày nào đó, hắn thật sự sẽ cảm nhận được thì sao?
Hắn vẫn luôn nghĩ như vậy.
Hôm đó cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác, hắn bước ra khỏi phòng, chân trần dẫm lên nền tuyết trắng.
“Giáo chủ đại nhân, giáo chủ đại nhân! Xin ngài mang giày vào!”
Rất nhanh, một tín đồ đã quỳ rạp dưới chân hắn, vội vàng giúp hắn mang giày.
Chuyện này thật sự chẳng có gì thú vị, nhưng hắn vẫn mỉm cười nói lời cảm ơn.
Dẫn hắn bước ra khỏi phòng không phải vì cái gọi là yêu thích với tuyết, mà là bởi hắn quá quen thuộc với mùi máu. Mùi tanh tưởi đầy mê hoặc ấy mang theo cảm giác dễ chịu len lỏi vào tận ruột gan, giống như trong một đêm đông giá rét, có ai đó âm thầm nấu một nồi lẩu sukiyaki, tuy không đến mức xa hoa mỹ vị, nhưng hương thơm ấy giữa đêm khuya lại quá đỗi hấp dẫn, khiến người ta không khỏi tò mò muốn biết là ai đang lặng lẽ chuẩn bị bữa ăn khuya.
Hắn rời khỏi đình viện, bước chân hướng ra ngoài sân.
Nhìn cô gái nằm giữa máu và tuyết, hắn chẳng cảm thấy chút kinh ngạc nào. Cực Lạc giáo, vì để tránh gây quá nhiều chú ý, cho nên đã xây dựng trong khu vực núi rừng hẻo lánh. Dã thú quanh đây vì sợ hơi thở của hắn mà không dám đến gần, nhưng vẫn hoạt động ở khu vực xa hơn trong rừng. Thỉnh thoảng, có người nghe nói đến sự tồn tại của Cực Lạc giáo, liền không quản đường xa vất vả tìm đến. Thế nhưng phần lớn đều bỏ mạng trên đường đi, điều đó cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Người đến quá đông sẽ khiến thế giới bên ngoài để mắt, nhưng loài người lại giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, dù hắn ở tận nơi núi rừng sâu thẳm thế này, vẫn có rất nhiều kẻ không ngại đường xa mà tìm đến. Dã thú chẳng khác nào những con chó giữ cửa. Còn những người chết dọc đường... hắn chẳng chút thương xót. Đó là số mệnh.
Hắn tin rằng, cho dù có bị thú hoang ăn thịt, thì họ cũng sẽ đến được vùng đất cực lạc. Bởi vì cái chết, mới chính là sự cứu rỗi duy nhất dành cho loài người vẫn luôn sống trong thống khổ. Chỉ có người chết mới không còn phiền muộn.
Thế nhưng những kẻ may mắn được hắn nhìn thấy, hắn luôn sẽ ban họ một chút hy vọng.
“Ngươi có nguyện vọng gì, khát khao điều gì được thực hiện?”
Mỗi lần, hắn luôn hỏi cùng một câu như vậy với những kẻ đã vượt ngàn dặm xa xôi, cửu tử nhất sinh mới có thể đứng trước mặt hắn.
Nếu ngươi hỏi, liệu ta có thể thực hiện nguyện vọng đó không?
Thì câu trả lời là không. Trên đời này vốn chẳng có điều gì có thể được như ý nguyện. Hắn gần như chỉ là lắng nghe mà thôi. Bởi vì phần lớn những nguyện vọng mà con người nói ra, đến cuối cùng, chỉ là một cách để họ kể lại nỗi thống khổ của mình.
Phải nói rằng, những người không ngại gian khổ tìm đến Cực Lạc giáo — nơi trong truyền thuyết có thể “giải thoát con người khỏi khổ đau trần thế” — vốn dĩ đều là những kẻ mang trong mình bi thương tận cùng.
Nạn đói là khi người ta phải ăn chính con ruột của mình để sống.
Chiến tranh là khi người phụ nữ mất đi cả chồng và con cái.
Đời người như một chiếc giẻ lau, khi sắc đẹp và thân thể không còn, những hoa khôi từng rực rỡ chốn Yoshiwara cũng bị vứt bỏ như rác rưởi.
Hoặc là những kẻ có tiền tài, của cải, gần như có tất cả mọi thứ, nhưng lại không có tình yêu cùng tự do, những cậu ấm cô chiêu sống trong mơ màng, lạc lối.
Đủ loại người, muôn hình vạn trạng, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, họ đều vì một điều gì đó trong cõi đời này mà chịu đựng khổ đau.
Điều đó cũng chẳng có gì lạ, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Trong một thời đại vừa nghèo đói vừa lạc hậu, trong thời đại chiến loạn, nơi quyền lực và lợi ích phải tự giành giật mới có; trong một thế giới con người còn chẳng có lấy quyền sống cơ bản, nơi phụ nữ chỉ bị xem như đồ đạc hay công cụ thì những kẻ vùng vẫy giữa sống và chết, khao khát được giải thoát, thật sự quá nhiều. Vậy nên mới có hắn, mới có sự tồn tại của Cực Lạc giáo.
Hắn nghe thấy tiếng hô hấp yếu ớt từ trong vũng máu, biết cô vẫn còn sống. Vì vậy, hắn hỏi, cũng giống như với bất kỳ ai từng khao khát giải thoát mà có cơ hội được hắn nhìn thấy, luôn bắt đầu bằng một câu hỏi như một lời dạo đầu.
Người phụ nữ ấy giãy giụa ngẩng đầu, nước mắt đã sớm đông lại thành băng trên mặt, để lại những vệt đỏ rướm máu. Nhìn qua chẳng hề xinh đẹp, chỉ thấy thê thảm đến cùng cực, trông như một tuyết nữ bước ra từ truyền thuyết, mang theo vẻ đáng sợ và méo mó, thậm chí có chút dữ tợn. Máu chảy ào ạt giữa hai chân cô, vậy mà trong thế giới băng giá này, đó lại là thứ ấm áp duy nhất.
“Cứu... cứu lấy con tôi...”
Người phụ nữ ôm lấy bụng mình, thân thể đã gần như kiệt quệ. Trông cô thật thảm hại, thậm chí đáng sợ, nhưng lại khiến người ta không khỏi động lòng.
“Xin ngài... cho dù phải trả bất cứ giá nào... xin hãy cứu con tôi...”
Trong lòng hắn không gợn lên chút cảm xúc nào.
Cảnh tượng này, so với những gì hắn từng chứng kiến, chẳng có gì khác biệt.
Hắn từng gặp đứa trẻ bị chặt đứt tứ chi, chỉ còn biết bò lê dưới đất như một con sâu.
Cũng từng thấy những cụ già ôm thi thể bê bết máu thịt của người thân, khóc đến đứt từng khúc ruột.
Đây chỉ là thêm một kẻ nữa, một người đáng thương tin rằng gian khổ rồi cũng sẽ có hồi kết, tin rằng trên đời này thật sự tồn tại vùng đất cực lạc cùng địa ngục.
Điều khiến hắn ngạc nhiên là, người phụ nữ ấy, lẽ ra đã phải trải qua quá nhiều đau đớn, lẽ ra chỉ còn biết khao khát được giải thoát, lẽ ra nên cầu xin sự cứu rỗi… vậy mà trong đôi mắt ấy, lại ánh lên một tia hy vọng.
Tựa như đã nhìn thấy ánh sáng, tựa như thật sự thấy được hy vọng, một niềm tin nào đó không chỉ giúp cô gắng gượng sống sót, mà còn khiến cô có thể tiếp tục bước tiếp về phía trước.
Cho nên, hiếm khi hắn mở miệng hỏi câu thứ hai: “Ngươi có muốn đến một nơi không còn đau đớn hay phiền muộn, một chốn cực lạc thật sự không?”
Người phụ nữ ôm lấy bụng mình, trả lời hắn: “Tôi chỉ muốn... con tôi... được sống...”
Hắn tò mò hỏi: “Dù cho đó là đau khổ sao?”
Người phụ nữ đáp không chút do dự: “Dù cho có là đau khổ.”
Hắn khẽ thở dài: “Các ngươi rồi sẽ rất vất vả.”
Người phụ nữ vẫn kiên định: “Dù như vậy… tôi và con vẫn muốn sống sót.”
Quả thật đã rất lâu rồi, lâu đến mức hắn gần như quên mất lần cuối cùng mình nghe được một câu trả lời như vậy là khi nào.
Lần đầu tiên hắn từng nghe thấy... À, nhớ ra rồi, là từ một thị nữ trước kia của hắn.
Chuyện đó, đã xảy ra từ rất lâu về trước.
Hắn bước tới, đưa tay bế người phụ nữ lên khỏi mặt đất.
“Giáo chủ đại nhân!”
Thấy áo choàng của hắn bị máu dính bẩn, những giáo đồ bên cạnh hoảng hốt không thôi.
Nhưng hắn chẳng mấy bận tâm, chỉ cúi đầu mỉm cười, dịu giọng hỏi người phụ nữ đang nằm trong lòng: “Đứa bé… tên là gì?”
Người phụ nữ khẽ sững lại, rồi nước mắt lại lặng lẽ tuôn trào: “Nếu là con gái... thì gọi là Iyasuko. Còn nếu là con trai... thì gọi là Inosuke.”
“Inosuke, là một cái tên hay.”
Mùi máu đó... cho hắn biết, nó là một bé trai.
Chú thích: Sukiyaki là một món lẩu nổi tiếng của Nhật Bản với hương vị hòa quyện giữa mặn và ngọt, được nêm bằng nước tương, đường, sake và mirin. Ngoài những lát thịt bò mỏng, các nguyên liệu phổ biến cho món Sukiyaki bao gồm hành boa rô, nấm hương, cải thảo, đậu phụ và mì Shirataki.