Edit: QuiinYue

***

Trước khi nhà họ Giản sa sút, họ từng sống trong một khu dân cư cao cấp. Thế nhưng về sau, ba mẹ Giản vì thua bạc mà để mất căn nhà ấy, phải chuyển đến khu dân cư tồi tàn này.

Giản Úc bắt xe tới, sau khi xuống xe thì dựa theo ký ức còn sót lại, men theo hành lang cũ kỹ của khu tập thể, đi đến trước cửa nhà họ Giản.

Qua cánh cửa sắt cũ kỹ, cậu nghe thấy tiếng cãi nhau bên trong.

Mãi một lúc lâu sau mới im bặt.

Lúc này, Giản Úc mới giơ tay gõ cửa.

Mẹ Giản nhanh chóng ra mở cửa.

Bà ta cao lớn, cao gần mét bảy, trước đây cũng từng có thời sống giàu sang, nhưng giờ thì tóc nhuộm vàng đã lộ ra mảng đen, cũng chẳng còn tiền rảnh để ra tiệm nhuộm lại.

Nhìn thấy Giản Úc đang đứng ngoài cửa, giọng điệu mẹ Giản chua ngoa nói: "Ồ, cuối cùng cũng chịu về rồi cơ đấy? Tao còn tưởng mày ở biệt thự quen rồi, khinh thường cái ổ nghèo nàn này của chúng tao chứ?"

Vẻ mặt Giản Úc bình thản, mỉm cười, trả lời bằng giọng điệu dửng dưng như chuyện đương nhiên: "Ừ đúng đó."

Bình thường cậu đối đãi với người khác rất lễ phép, nhưng với kiểu người như ba mẹ Giản thì lễ phép chẳng ích gì, ngược lại còn khiến họ được nước lấn tới.

Mẹ Giản nghẹn một hơi.

Bà ta không quen lắm, nhìn Giản Úc từ đầu đến chân—trước kia chẳng phải thằng nhóc này bị đánh bị chửi gì cũng không phản kháng sao? Sao hôm nay dám cãi lại rồi?

May mà bà ta cho rằng Giản Úc lấy chồng nhà giàu nên giờ sinh ra kiêu ngạo, cũng không suy nghĩ gì thêm.

Bà tránh qua một bên, nói với Giản Úc: "Còn đứng đó làm gì, vào đi."

Giản Úc phủi tuyết trên người, rồi mới bước chân vào trong.

Trong phòng cũng cũ nát chẳng kém, thậm chí cửa sổ còn thủng một lỗ to, gió lạnh rít từng cơn lùa vào nhà.

Giản Úc sợ lạnh, theo bản năng tránh đi đầu gió, lúc này mới phát hiện ba Giản cũng ở nhà.

Ba Giản có vẻ mặt ngang tàng, lúc này đang ngồi vắt chân trên ghế sô pha, thấy Giản Úc đi vào liền không khách sáo: " Hôm nay gọi mày về cũng chỉ đơn giản một việc, trong nhà hết tiền rồi, mày phải trợ giúp một chút."

Giản Úc nhàn nhạt nói: "Tôi cũng không có tiền."

Thực ra mấy hôm trước Lục Chấp mới đưa cho cậu một cái thẻ ngân hàng. Cậu không hay tiêu xài gì, nên đến giờ vẫn chưa đụng tới đồng nào trong đó.

Ngay sau đó mẹ Giản cười khẩy một tiếng: "Giản Úc, đừng tưởng rằng gả được vào nhà giàu là có thể giở giọng với bọn tao. Bọn tao là ba mẹ sinh ra nuôi nấng mày đấy!"

Vẻ mặt Giản Úc đầy khó hiểu: "Rồi sao?"

Mẹ Giản hét lớn: "Đừng có giả bộ không hiểu! Mau đưa 100 nghìn ra đây, dạo này tao với ba mày túng quá rồi! Mày không thấy cái cửa sổ kia thủng lỗ hả? Đến giờ còn chưa có người tới sửa được nữa!"

Giản Úc vẫn giữ bộ mặt lạnh nhạt như nước đổ lá khoai: "Tôi nói là tôi không có."

Cậu không định cho đôi vợ chồng kia một xu nào cả. Trước hết, ba mẹ Giản vốn chẳng mấy yêu thương nguyên chủ, cả ngày không đánh thì mắng; tiếp theo, trước đây Trần Hoài từng đến đây, đã đưa cho họ một khoản tiền. Giản Úc không rõ cụ thể là bao nhiêu, nhưng chắc chắn đủ để trả lại hết những gì họ từng "đầu tư" lên người nguyên chủ.

"Thằng ranh con này..." Ba Giản thấy Giản Úc liên tục từ chối thì lập tức nổi giận, bật dậy khỏi ghế sô pha, giơ tay định tát cậu một cái.

Giản Úc chẳng hề hoảng hốt, liếc nhìn ông ta, nói: "Ông nên nghĩ kỹ đấy. Cái tát này vung xuống không những không moi được đồng nào từ tôi, mà còn phải bồi thường tiền thuốc men cho tôi nữa."

Hai mắt ba Giản bốc lửa: "Tao đánh chết cái đồ khốn nạn nhà mày!"

Mẹ Giản thấy tình hình không ổn, vội vàng kéo ông ta lại, dùng ánh mắt ra hiệu phải nghĩ cách khác.

Một lúc lâu sau, ba Giản mới buông tay xuống, nhưng vẫn hậm hực tức tối.

Mẹ Giản cố gắng nặn ra một nụ cười, làm bộ dịu dàng: "Tiểu Úc à, con đang nói gì vậy? Dạo này ba mẹ đúng là túng thiếu thật, nhưng chủ yếu là nhớ con nên mới muốn con về nhà, muốn gặp con một chút."

Bà ta ý thức được đứa con trai trước mặt này không giống như trước đây nữa, không phải cứ mắng vài câu là sẽ nghe lời răm rắp, chỉ có thể mềm mỏng dụ dỗ.

Ai ngờ bà ta vừa dứt lời, Giản Úc liền gật đầu: "Vậy được, giờ hai người đã gặp tôi rồi, tôi đi trước đây. Sau này nếu không có chuyện gì lớn thì đừng gọi tôi về nữa, chạy một chuyến cũng phiền lắm."

Câu này vừa nói ra, ngay cả mặt mẹ Giản cũng sa sầm lại: "Giản Úc, xem ra bây giờ mày đúng thật là mềm cứng đều không ăn nhỉ!"

Giản Úc lười đôi co thêm, buông một câu chào rồi quay người đi ra cửa.

Ba Giản thấy vậy, tức giận đến cực điểm, vớ lấy gạt tàn thuốc trên bàn trà định ném theo: "Đứng lại cho tao!"

May mà mẹ Giản kịp thời ngăn lại: "Được rồi, hôm nay để nó về đi, chúng ta chậm rãi nghĩ cách khác."

Mặc dù không hiểu vì sao Giản Úc bỗng nhiên như biến thành một người khác, nhưng nếu chọc giận cậu thật thì cũng sẽ không vớt vát được chỗ tốt nào cả.

Tạm thời giải quyết xong một rắc rối, Giản Úc thấy lòng nhẹ nhõm, tinh thần khoan khoái, chậm rãi bước ra khỏi khu nhà tập thể cũ.

Vừa xuống dưới lầu, cậu đã trông thấy Hà Lạc đang vội vã đi về phía mình.

Giản Úc có chút bất ngờ, bước lên đón: "Sao cậu lại tới đây?"

Hà Lạc thở hồng hộc, vừa nói vừa gấp gáp: "Tôi... tôi nghe nói cậu đã về nhà, nên vội chạy sang xem sao. Bác trai bác gái không làm khó cậu chứ?"

Hà Lạc sống ngay gần đây. Sau khi nguyên chủ cùng gia đình chuyển tới khu tập thể này, cậu ta vẫn thường chăm sóc cho nguyên chủ.

Giản Úc khẽ mỉm cười: "Tôi không sao."

Hà Lạc đánh giá cậu từ đầu tới chân, thấy cậu quả thật không có chuyện gì mới yên tâm thở phào: "Tôi biết tính bác trai bác gái không được tốt, thường hay đánh mắng cậu. Vừa rồi tôi xuống lầu mua xì dầu, nghe bà chủ quán bảo cậu về rồi, tôi liền vội vàng..."

Nói tới đây, cậu ta bỗng dừng lại.

Giản Úc hơi khó hiểu, nhìn cậu ta: "Sao không nói tiếp?"

Hà Lạc gãi đầu: "Không phải trước đây cậu luôn chê tôi nói nhiều sao? Giờ lại không chê nữa à?"

Giản Úc không muốn Hà Lạc cứ phải bận tâm chuyện này mãi, nên cười rất chân thành, dịu giọng dỗ dành: "Sao lại chê chứ? Có được một người bạn như cậu, tôi rất vui."

Nguyên chủ là một người đầy mâu thuẫn, suốt ngày u uất, trông đã thấy khó gần. Dù có bạn như Hà Lạc, trong lòng cũng chẳng mấy dễ chịu. Thế nhưng mỗi lần đối diện với ba mẹ lại yếu đuối đến mức không dám phản kháng, cứ để mặc họ đánh mắng.

Nghe Giản Úc nói vậy, Hà Lạc như trút được gánh nặng, nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Trong khu tập thể này, cậu ta chẳng có mấy bạn bè đồng trang lứa. Cuối cùng cũng có một người như Giản Úc chuyển tới, cậu ta thật lòng muốn làm bạn tốt với cậu, chỉ tiếc là Giản Úc lúc nào cũng tỏ vẻ khó chịu với mình, cũng may hiện tại rốt cuộc cũng tốt hơn rồi.

Thấy vẻ mặt Hà Lạc nhẹ nhõm hẳn ra, Giản Úc cũng mỉm cười theo. Sau đó tiếp tục bước ra ngoài, định bắt xe quay về biệt thự.

Nói thật, mới rời đi một lúc mà cậu đã bắt đầu nhớ nơi đó rồi.

Biệt thự được lắp sẵn hệ thống sưởi cho cả mùa đông, ở đâu cũng ấm áp. Nào như bây giờ, cậu vẫn còn phải đứng co ro giữa gió tuyết.

Hà Lạc tiễn Giản Úc đi, vừa đi vừa tò mò hỏi: "Phải rồi, lần trước cậu chẳng kể với tôi chuyện kết hôn à? Dạo này sống thế nào rồi?"

Nhắc đến chuyện kết hôn, khóe mắt Giản Úc cong cong, cười đến sáng rỡ: "Rất ổn."

Cậu thực sự rất hài lòng với cuộc hôn nhân này. Nếu không, sao có thể sống thong dong mỗi ngày, muốn chơi thế nào thì chơi chứ?

Hà Lạc vốn định khuyên vài câu, như là cần tìm hiểu tính cách đối phương, xem gia cảnh thế nào các kiểu.

Nhưng nhìn thấy Giản Úc vui vẻ như vậy, cậu ta cũng chỉ biết im lặng.

Đồng thời, trong lòng cũng âm thầm nghĩ, Giản Úc thật sự thay đổi nhiều quá, hoàn toàn không giống trước kia nữa.

-

Lúc Giản Úc về đến biệt thự thì đã là buổi chiều.

Cậu ngồi khoanh chân trên ghế sofa trong phòng khách chơi trò rắn săn mồi hơn nửa tiếng, rồi chợt nổi hứng, định vào bếp tự tay làm chút bánh ăn.

Mỗi tháng dì Trương đều có mấy ngày xin nghỉ phép về quê, đúng lúc hai ngày nay không có ở đây, Giản Úc tiện thể mượn bếp để tự mình nghiên cứu món ăn.

Ở thế giới cũ, cậu từng làm bánh rồi, hương vị cũng khá ổn. Hôm nay cậu định thử lại xem sao.

Vừa bước vào bếp, một người giúp việc đã đi tới: "Cậu Giản, trong nồi hấp còn sườn, cậu muốn ăn gì không? Tôi làm cho cậu."

Giản Úc cười nói: "Không sao đâu, tôi chỉ làm chơi thôi. Chị cứ lo việc của mình đi."

Người giúp việc nghe vậy bèn lui ra.

Giản Úc bước vào bếp, đảo mắt một vòng quan sát cách bố trí trong phòng.

Căn bếp rộng rãi, sạch sẽ, các dụng cụ nấu nướng cần thiết đều đầy đủ, lò vi sóng, lò nướng gì đó đều được đặt ở vị trí dễ thấy.

Cậu rất hài lòng với điều này. Sau khi rửa tay, cậu mở tủ lạnh ra, bắt đầu lục tìm nguyên liệu làm bánh ngọt.

Đúng lúc ấy, biệt thự đón một vị khách.

Vừa bước vào nhà, Tần Diễn đã hỏi người giúp việc xem Giản Úc đang ở đâu. Biết cậu đang ở trong bếp, cậu ta lập tức ba bước thành hai đi thẳng tới đó, giọng nói vẫn hệt như mọi khi, đầy nhiệt tình: "Anh dâu, tôi tới nè, cậu còn nhớ tôi không?"

Giản Úc đóng cửa tủ lạnh lại, mỉm cười nhìn cậu ta một cái: "Tất nhiên là nhớ rồi."

Dù sao một người đàn ông ồn ào như Tần Diễn đúng là khiến người ta khó mà quên được.

"Anh dâu tốt thật đấy, tôi còn lo không gặp vài ngày cậu đã quên mất tôi rồi cơ!" Tần Diễn ra vẻ cảm động, sau đó lại hỏi: "Anh Lục đâu rồi?"

Giản Úc đáp: "Trong thư phòng, anh muốn tìm anh ấy à?"

Lục Chấp hiếm khi có lúc rảnh rỗi, cuộc sống của hắn dường như chỉ xoay quanh công việc.

Tần Diễn lắc đầu: "Tôi không đi đâu, ở đây với cậu vẫn thoải mái hơn."

Nói thì nói vậy, nhưng trên mặt lại thoáng hiện vẻ lo lắng: "Anh Lục luôn như vậy, lúc nào cũng vùi đầu vào công việc. Nếu nói về xuất thân, anh ấy là người có nền tảng tốt nhất trong đám tụi tôi, vậy mà dường như lại sống khổ hơn bất kỳ ai. Nói khổ thì cũng không đúng lắm, chỉ là cuộc sống nhạt nhẽo quá thôi."

Tần Diễn thở dài nói: "Tôi quen biết anh ấy cũng được hai mươi mấy năm rồi, hình như chưa bao giờ thấy anh ấy buông thả một lần nào. Cứ như thể cuộc đời anh ấy đã được vạch sẵn một đường thẳng, và anh ấy cứ vậy mà đi tới cùng, không hề lệch khỏi quỹ đạo đó."

Giản Úc nghe xong, cũng trầm ngâm suy nghĩ.

Quả thật, Lục Chấp không giống bất kỳ ai cậu từng gặp.

Lục Chấp làm việc nghiêm túc, hiệu quả, không thiên vị cũng chẳng lơi lỏng, có thói quen kiểm soát mọi thứ xung quanh, nếu không cần thiết tuyệt đối sẽ không thay đổi quyết định của mình.

Tần Diễn thở dài thêm vài tiếng rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần, ánh mắt tò mò nhìn về phía túi bột mì trong tay Giản Úc: "Anh dâu, cậu muốn làm gì vậy?"

"Chuẩn bị làm mấy cái bánh ngọt nhỏ thôi."

Giản Úc thu lại suy nghĩ, đặt bột mì lên bàn bếp, sau đó quay người lấy trứng từ trong tủ lạnh ra.

Trong nhà khá ấm, cậu ăn mặc đơn giản hơn bình thường, chỉ mặc một chiếc áo len cổ cao màu nâu nhạt. Ánh đèn sáng trong bếp chiếu xuống người, làm nổi bật làn da trắng mịn của cậu, hàng mi dài cũng in một bóng mờ nhàn nhạt dưới mí mắt.

Nghe cậu nói vậy, Tần Diễn lập tức hào hứng xung phong: "Tôi cũng muốn ăn! Để tôi phụ cậu một tay!"

Giản Úc cũng vui vẻ đồng ý, mỉm cười: "Được, tôi bảo làm gì, anh cứ làm theo là được."

Vốn dĩ cậu cũng không thích làm mấy việc nặng nhọc, như nhào bột gì đó, đều khá tốn sức, đang còn hơi phiền lòng thì có người đến làm không công, còn gì tiện hơn chứ.

Thế là sau đó, Giản Úc hoàn toàn biến thành "chủ quầy lười biếng", ngoài những bước bắt buộc phải tự tay làm, còn lại đều chỉ huy Tần Diễn để cậu ta làm, còn cậu vừa đứng dựa vào bàn bếp vừa chỉ đạo, ung dung hưởng thụ.

Tần Diễn hoàn toàn không cảm thấy có gì bất thường, cứ như một chú husky hớn hở tràn đầy năng lượng, bảo làm gì là làm ngay không chút chần chừ.

Đợi đến khi bánh chín, đã là xế chiều.

Giản Úc mở lò nướng, lấy khay bánh ra, bên trên xếp gọn ghẽ từng chiếc bánh nhỏ.

Bánh tỏa mùi sữa nồng nàn, mềm xốp, nhìn qua đã thấy ngon miệng.

Đúng lúc đó, Lục Chấp từ trên lầu đi xuống.

Hình như hắn muốn ra ngoài, mặc một bộ vest đen, tay còn khoác theo áo choàng.

Giản Úc thấy hắn, vội lên tiếng gọi: "Lục tiên sinh, anh có muốn ăn bánh ngọt không?"

Lục Chấp ngừng bước, sau đó quay người đi về phía bếp, nhìn qua khay bánh trên bàn, rồi ngẩng đầu hỏi Giản Úc: "Tự cậu làm à?"

Giản Úc mỉm cười gật đầu: "Vâng, còn có cả Tần Diễn nữa, chúng tôi cùng làm đấy."

Lúc này Lục Chấp mới đưa mắt nhìn sang Tần Diễn: "Cậu biết làm bánh ngọt à?"

Tần Diễn hất cằm đầy khí thế: "Anh Lục, giọng điệu của anh nghe cứ như em chưa từng bước chân vào bếp ấy!"

Lục Chấp liếc cậu ta: "Thế cậu từng vào chưa?"

Tần Diễn lập tức xìu xuống, giọng yếu ớt: "Trước đây thì chưa, nhưng hôm nay có vào rồi."

Lúc này, Giản Úc đang cẩn thận chọn lựa trong khay bánh nướng, cuối cùng lấy ra một chiếc bánh có hình dáng đẹp nhất, đưa tới trước mặt Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh có muốn nếm thử không?"

Lục Chấp liếc nhìn cái bánh, thản nhiên nói: "Không cần đâu."

Tần Diễn ở bên cạnh lập tức la lên: "Anh dâu thiên vị quá nha, chọn cái đẹp nhất cho anh Lục luôn!"

Giản Úc cười mà không nói.

Dù sao Lục Chấp cũng là cây đại thụ để cậu bám víu, lấy lòng một chút cũng đâu thiệt gì. Hơn nữa, nguyên liệu làm bánh đều là dùng tiền của Lục Chấp mua, cậu chỉ là mượn hoa hiến Phật mà thôi.

Tần Diễn lại nói: "Nhưng mà anh Lục không thích ăn bánh ngọt lắm đâu, hay là cậu cho tôi ăn đi?"

Giản Úc chớp chớp mắt, thì ra Lục Chấp không thích ăn đồ ngọt à?

Nghĩ cũng phải, Lục Chấp có gương mặt lạnh như băng thế kia, thật sự chẳng hợp với mấy thứ mềm mại ngọt ngào này chút nào.

Nhưng Giản Úc vẫn kiên nhẫn đưa tay ra trước mặt Lục Chấp: "Lục tiên sinh, thật sự không ăn thử một miếng sao? Hay là chỉ nếm chút xíu thôi cũng được?"

Lục Chấp rũ mắt, đối diện chính là ánh nhìn đầy mong chờ của Giản Úc. Một lúc sau, hắn nói: "Cậu chia cho tôi một miếng là được."

"Được ạ." Giản Úc vui vẻ đáp, sau đó ngoan ngoãn bẻ một miếng nhỏ, đưa cho Lục Chấp.

Lục Chấp đưa tay nhận lấy.

Trong khoảnh khắc đó, đầu ngón tay hai người thoáng chạm vào nhau, rồi nhanh chóng tách ra.

Lục Chấp bỏ bánh vào miệng, từ tốn cảm nhận.

Đúng là làm rất tốt, mềm mịn tan ngay trong miệng, hương vị ngọt ngào vừa phải.

Hắn đánh giá: "Làm ngon lắm."

Giản Úc cười đến mức má lúm cũng hiện ra: "Anh thích là tốt rồi."

Tốt nhất là có thể khiến tâm trạng vui vẻ, sau đó cho cậu thêm chi phiếu linh tinh gì đó.

Lục Chấp không biết trong lòng Giản Úc đang toan tính gì, ăn xong liền nói: "Cậu đi cùng tôi về nhà cũ của nhà họ Lục một chuyến."

"Hả?" Giản Úc hơi sững sờ trước thông tin bất ngờ này, "Là tối nay sao?"

Lục Chấp lạnh nhạt gật đầu: "Ừ."

"À, vậy được, tôi đi thay quần áo."

Giản Úc nhanh chóng tiếp nhận chuyện này. Cậu đã đồng ý kết hôn theo thỏa thuận với Lục Chấp, thì việc đến gặp người nhà họ Lục cũng là điều tất nhiên. Sớm muộn gì cũng phải đối mặt, chi bằng đối mặt sớm còn hơn.

Người trong cuộc là Giản Úc thì còn bình tĩnh thế, vậy mà Tần Diễn lại như ngồi trên đống lửa: "Cái gì? Về nhà cũ nhà họ Lục? Anh dâu, cậu nhất định phải cẩn thận đó!"

Giản Úc chớp mắt một cái, khó hiểu: "Sao vậy?"

Tần Diễn nói nhanh: "Người nhà họ Lục, ngoài anh Lục ra thì chẳng có ai là người tốt đâu. Lỡ bọn họ bắt nạt cậu thì sao?"

Thì ra là chuyện này. Giản Úc mỉm cười trấn an: "Tôi đối phó được mà."

Ngay ngày đầu tiên ký thỏa thuận, Trần Hoài đã nhắc nhở cậu về chuyện nhà cũ của nhà họ Lục. Cậu cũng đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Dù người ta có nói gì, cậu cũng chẳng để bụng, trừ khi ra tay đánh người thì cậu đúng là không đỡ nổi.

Chỉ là với một gia tộc như vậy, chắc không đến mức động tay động chân đâu nhỉ? Họ vốn nổi tiếng trọng sĩ diện mà.

Thấy Tần Diễn vẫn chưa yên tâm, Giản Úc tiếp tục nói: "Hơn nữa, không phải còn có Lục tiên sinh sao? Anh ấy sẽ bảo vệ tôi."

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Giản Úc: "??"

Mình nói gì sai à?

Ở địa bàn của nhà họ Lục, tất nhiên là Lục Chấp có tiếng nói hơn chứ?

Lúc này, Tần Diễn nhìn cậu bằng ánh mắt không thể diễn tả thành lời: "Anh dâu, cậu vừa làm nũng đó hả?"

Giản Úc: "??"

Cái đầu óc người này bị làm sao vậy?

Làm ơn đừng dẫn dắt lệch hướng Lục Chấp nhé!

Giản Úc theo bản năng nhìn về phía Lục Chấp, sợ người này cũng nghĩ là cậu đang làm nũng.

Lúc ấy, Lục Chấp đang rót nước uống. Vừa ăn bánh xong, hắn không quen với vị ngọt còn lưu trong miệng.

Nghe thấy câu của Tần Diễn, hắn cũng nhìn sang phía Giản Úc.

Ánh mắt hai người giao nhau.

Giản Úc vội vàng nháy mắt với Lục Chấp, ý là: Tần Diễn nói bậy đó, anh đừng tin nhé.

Cậu đâu có làm nũng đâu, việc gì phải làm nũng với đối tượng kết hôn hợp đồng chứ?

Không biết Lục Chấp có hiểu được ánh mắt của cậu không, chỉ thấy hắn đặt cốc xuống, bình thản nói: "Không còn sớm nữa, cậu đi thay đồ cùng tôi về nhà cũ."

"Được."

Nhắc đến chính sự, Giản Úc lập tức thu lại mớ suy nghĩ trong đầu, rồi tiện tay cầm thêm một chiếc bánh nhỏ, vừa ăn vừa đi lên lầu.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play