Edit: QuiinYue

***

Quán cà phê.

Giản Úc nâng ly cà phê bằng cả hai tay, khẽ nhấp một ngụm, rồi thong thả nói: "À đúng rồi, tôi sắp kết hôn rồi."

"Cái gì?!" Hà Lạc ngồi đối diện sững người, vô tình làm đổ ly cà phê trước mặt, vội vã luống cuống dựng lại: "Sao chưa từng nghe cậu nhắc gì với tôi vậy?"

Giản Úc chỉ cười nhẹ, không đáp.

Cậu có đôi mắt với ba phần ý cười, một khi cười lên trông vô cùng ngọt ngào, nhưng tận sâu trong ánh mắt lại vô cùng bình lặng.

Đương nhiên chẳng cần thiết phải báo trước với ai — chỉ là một cuộc hôn nhân theo thỏa thuận, đôi bên chỉ đang diễn trò mà thôi.

Là bạn thân của Giản Úc, lại thêm tính tình hay lo xa, Hà Lạc lập tức sốt sắng truy hỏi: "Đối phương là ai? Cậu hiểu rõ người ta tới đâu rồi?"

Giản Úc lười biếng chống cằm: "Một lát nữa trợ lý của anh ta sẽ tới đón tôi, chúng tôi sẽ gặp nhau lần đầu tiên."

Hà Lạc: " ....."

Hà Lạc suýt nữa thì nhảy dựng lên: "Cả mặt còn chưa thấy mà đã kết hôn?! Sao mà được?!"

Giản Úc cười đến cong mắt: "Sao lại không được."

Ngay khi mới xuyên sách cậu đã biết mình sắp bước vào một cuộc hôn nhân hợp đồng. Thời hạn là một năm, sau khi ly hôn sẽ nhận được tấm chi phiếu trị giá 50 triệu.

Chỉ là trong cuộc hôn nhân này, cậu sẽ phải đóng vai làm kẻ thay thế cho "Ánh trăng sáng" trong lòng đối phương.

Thế nhưng cậu chẳng thấy phản cảm, mà còn vô cùng hợp tác.

Dù chưa từng đọc nguyên tác, nhưng vì trùng tên với nhân vật gốc, cậu đã được người khác kể sơ qua tình tiết câu chuyện.

Trong sách, nguyên chủ tình cờ biết được trong lòng Lục Chấp có một ánh trăng sáng, lúc đầu nguyên chủ nhất quyết không chịu kết hôn theo hợp đồng. Nhưng cuối cùng bị gia đình ép buộc, vẫn phải gật đầu.

Kết quả, sau khi kết hôn chưa bao lâu, ánh trăng sáng từ nước ngoài trở về, không ngừng mỉa mai châm chọc nguyên chủ. Thân thể nguyên chủ vốn bệnh tật triền miên, trải qua đủ kiểu giày vò cả thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng bị chẩn đoán mắc bệnh nan y, không qua khỏi.

Hợp đồng hôn nhân kéo dài một năm, mà từ giờ đến lúc phát bệnh còn 2 năm nữa.

Giản Úc đã tính rất rõ ràng.

Nếu không kết hôn, thì quãng đời ngắn ngủi còn lại của cậu chỉ có thể sống trong túng thiếu. Nhưng nếu đồng ý, cậu sẽ được ở biệt thự lớn, cơm ngon áo đẹp, sống vui vẻ một năm rồi ung dung cầm tấm chi phiếu 50 triệu bỏ đi — còn gì tuyệt hơn?

Còn việc có bị ngược hay không, có quan trọng không?

Sống được có hai năm nữa, thì thế thân hay không thế thân, ai thèm quan tâm chứ?

Lúc này, Giản Úc vô thức nghiêng đầu, thấy bên ngoài quán có một chiếc xe đen đang dừng lại.

Ngay sau đó, cậu đứng dậy, nói với Hà Lạc: "Người ta tới đón tôi rồi, tôi đi trước nhé."

Hề Lạc lo lắng nhíu mày thật chặt: "Cậu không muốn suy nghĩ lại chút à?"

Giản Úc cong mắt mỉm cười: "Không cần nghĩ đâu."

Dù gì thì có ai lại chê 50 triệu chứ?

Nói xong, cậu quấn chặt khăn quàng cổ, lấy thêm một chiếc khẩu trang đeo lên.

Hôm nay cậu mặc rất dày, một chiếc áo khoác lông vũ trắng dài chấm gối đi kèm đôi ủng tuyết. Nếu được, cậu còn muốn choàng thêm cả chăn bông lên người.

Thế nhưng, dù đã quấn mình kín như bánh chưng, ngay khoảnh khắc mở cửa kính bước ra ngoài, cả người cậu vẫn bất giác rụt lại một cái, cằm cũng rúc sâu hơn vào trong khăn quàng cổ.

Trong quán cà phê có máy sưởi, nhưng bên ngoài thì đất trời đều là tuyết.

Một cơn gió lạnh tạt qua, làm rối những sợi tóc mềm nơi trán Giản Úc, để lộ gương mặt xinh xắn thanh tú.

Cậu đứng trước cửa quán, ho khan mấy tiếng liền, ho đến mức cảm giác phổi cũng như thắt lại từng cơn, mãi mới thích ứng được với cái lạnh bên ngoài, cậu mới lấy hết can đảm bước ra.

Cậu sợ lạnh, không chỉ là phản ứng sinh lý đơn thuần, mà phần nhiều còn thuộc về mặt tâm lý nữa.

Ở thế giới trước kia, Giản Úc là một đứa trẻ mồ côi, mang trong người căn bệnh tim nghiêm trọng.

Vào một mùa đông rét lạnh nào đó, sau khi bị gia đình nhận nuôi đuổi ra khỏi nhà, cậu phát bệnh giữa đường, chỉ có thể tìm đến gầm cầu trú tạm.

Lúc đó cậu co rúm người trong bóng tối dưới chân cầu, không một xu dính túi, vừa lạnh vừa đói, cuối cùng mơ hồ mà chết đi...

Vì vậy dù đã xuyên sách, Giản Úc vẫn sợ lạnh, cũng sợ đói — đó là di chứng đã ngấm tận vào xương tủy.

Bây giờ, Giản Úc đi từng bước từng bước đến chiếc xe thương vụ màu đen.

Gió lạnh gào thét, tuyết bay đầy trời.

Cậu khẽ chớp mắt một cái, bông tuyết theo làn mi dài cong rơi xuống.

Người ngồi trên xe thấy cậu, lập tức bước nhanh xuống, sau đó mở cửa sau xe giúp cậu, cung kính nói: "Cậu Giản, mời lên xe."

Người này là trợ lý của Lục Chấp, tên Trần Hoài, đến đón cậu theo sắp xếp.

Giản Úc lễ phép nói: "Làm phiền anh rồi."

Trần Hoài hơi khom người đáp lại: "Không sao đâu, đây là việc tôi nên làm."

Là một trợ lý, khả năng quan sát đương nhiên không thể thiếu.

Trần Hoài lập tức phát hiện, lần trước khi anh đến tìm Giản Úc để bàn chuyện hôn nhân hợp đồng, rõ ràng cậu vẫn còn rất kháng cự. Thế mà lúc này, Giản Úc lại rất thản nhiên, thậm chí trên mặt còn có chút ý cười nhẹ nhàng, chẳng hề giống người đang bị ép buộc chút nào.

Giản Úc đã ngồi vào xe, Trần Hoài cũng không nghĩ nhiều nữa, lên ghế phụ, nói với tài xế: "Đi thôi."

Trên xe.

Giản Úc hỏi Trần Hoài: "Trợ lý Trần, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?"

Giọng cậu vẫn mang theo âm sắc trong trẻo của tuổi đôi mươi, thân thể này mới chỉ 22 tuổi, cũng xấp xỉ với tuổi của cậu ở thế giới trước.

Trần Hoài quay đầu trả lời: "Tôi đưa cậu đến dùng bữa với Tổng giám đốc Lục, Lục tổng hiện rất bận rộn, buổi chiều còn phải ra nước ngoài công tác."

Giản Úc hơi bất ngờ — chẳng lẽ trợ lý Trần đang thay Lục Chấp giải thích vì sao hắn không đích thân tới sao?

Thực ra không cần thiết phải nói mấy điều này, quan hệ giữa hai người bọn họ vốn không cần phải làm đến mức ấy.

Chẳng qua, chuyện này cũng có thể thấy được trợ lý Trần là một trợ lý vô cùng đắc lực, biết lo liệu thay cấp trên.

Nghĩ thông suốt điều này, Giản Úc mỉm cười nói: "Vâng, tôi hiểu rồi."

Ngay sau đó Trần Hoài lại nói: "Cậu Giản, còn một chuyện nữa tôi muốn nhắc trước. Tình hình trong nhà của Lục tổng khá phức tạp, sau này có lẽ sẽ phiền cậu tìm hiểu thêm để biết cách ứng phó."

Giản Úc khẽ gật đầu, phối hợp đáp: "Được."

Cậu mơ hồ nhớ trong nguyên tác có nhắc đến, nhà họ Lục là hào môn đỉnh cấp, đứng hàng đầu ở thành phố Vân Kinh, vô số nhân vật tiếng tăm đều tranh nhau kết giao.

Nhưng mà những gia tộc hào môn như vậy thường sẽ có rất nhiều chuyện không thể phơi bày ra ánh sáng.

Chỉ cần nhìn vào việc lần này Lục Chấp kết hôn cũng có thể thấy được, vốn dĩ người nhà họ Lục đang khắp nơi hỏi thăm để tìm cho Lục Chấp một đối tượng kết hôn môn đăng hộ đối.

Thế nhưng, Lục Chấp không muốn nghe theo sắp xếp của gia tộc, mà tự ý tìm người ký hợp đồng kết hôn một năm.

Những kẻ định nhân cơ hội nhét người vào bên cạnh hắn đành phải dừng lại mọi toan tính.

Chẳng mấy chốc, xe dừng lại trước một nhà hàng.

Trần Hoài đưa Giản Úc đến cửa: "Cậu Giản, cậu vào đi, Lục tổng đang chờ cậu ở bên trong."

Giản Úc lễ phép nói: " Cảm ơn."

Nói xong, cậu nhấc chân bước vào nhà hàng.

Đây là một nhà hàng cao cấp, ở đâu cũng toát lên vẻ xa hoa mà kín đáo, nhạc piano du dương vang lên khắp nơi.

Rõ ràng hôm nay nhà hàng đã được bao trọn.

Chỉ có một bàn khách duy nhất.

Giản Úc đi vào,  lập tức trông thấy Lục Chấp đang ngồi trước bàn ăn.

Hắn mặc một bộ âu phục đen, lặng lẽ ngồi ở đó, lông mày và đôi mắt sắc lạnh sâu thẳm, đẹp đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ. Nhưng quan trọng nhất là khí chất lạnh lẽo toát ra từ toàn thân hắn.

Lúc này, hắn cũng ngước mắt nhìn sang, ánh mắt trầm lặng.

Tầm nhìn hai người giao nhau giữa không trung.

Bước chân của Giản Úc hơi khựng lại, có phần hoảng hốt hoài nghi, đây là người sắp kết hôn cùng mình sao?

Tuy vậy, cậu nhanh chóng lấy lại tinh thần, bước tới khẽ chào hỏi: "Chào ngài, Tổng giám đốc Lục."

Lục Chấp khẽ gật đầu ra hiệu: "Ngồi đi."

Giọng của hắn cũng lạnh như chính con người hắn vậy, trừ cái này, còn mang theo một chút trầm thấp từ tính.

Giản Úc ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện hắn.

Tuyết bên ngoài rơi quá lớn, chỉ trong khoảng thời gian từ xe đến nhà hàng, tóc cậu đã dính không ít bông tuyết trắng mịn.

Cậu tháo khẩu trang, lộ rõ gương mặt.

Giản Úc là kiểu người có diện mạo sạch sẽ, ngoan ngoãn. Làn da trắng, ánh mắt sáng trong, mỗi khi cười lên, đôi mắt sẽ cong cong như ánh trăng.

Lục Chấp nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt, thẳng thắn mở lời: "Cậu đã nắm rõ nội dung cụ thể của cuộc hôn nhân hợp đồng này chưa?"

Hắn làm việc không thích dây dưa dài dòng. Với hắn, cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch, mà giao dịch thì phải rõ ràng, minh bạch.

Giản Úc gật đầu: "Tôi đã hiểu rõ rồi."

Chỉ là phối hợp diễn cùng Lục Chấp một màn hôn nhân giả trong vòng một năm, sau một năm thì cầm chi phiếu 50 triệu ngoan ngoãn mà đi là được thôi.

Chuyện này chẳng có gì khó cả.

Lục Chấp vẫn bình thản: "Vậy cậu chắc chắn chấp nhận cuộc hôn nhân này rồi chứ?"

Giản Úc thoáng ngẩn ra, ngay sau đó liền hiểu vì sao hắn lại hỏi vậy.

Có lẽ Lục Chấp đã nghe Trần Hoài nói đến, lúc trước nguyên chủ hình như không mấy sẵn lòng kết hôn theo hợp đồng.

Chỉ là hiện giờ người ngồi đây là Giản Úc. Cậu mỉm cười với hắn: "Vâng, tôi đã quyết định rồi."

Dẫu sao thì vị trước mắt này cũng là đùi vàng của cậu, là người sẽ đảm bảo cho cuộc sống không lo cơm áo của cậu trong hai năm tới. Sao cậu có thể bỏ qua được?

Khi Giản Úc cười, đuôi mắt hơi cong lên, ánh mắt long lanh như phủ đầy sao sáng, giống như đang thật lòng mong đợi cuộc hôn nhân trước mắt này.

Lục Chấp khẽ nheo mắt lại, không hiểu vì sao cậu lại vui vẻ đến thế.

Chẳng qua, từ trước đến nay hắn không làm những việc dư thừa, thời điểm không cần thiết, sẽ không để ý đến cảm xúc của người khác, bởi vậy cũng không hỏi nhiều.

Hắn tiếp tục nói: "Nếu cậu có yêu cầu gì, cứ việc nói ra."

Cuộc hôn nhân này có giá cả rõ ràng, đôi bên cùng có lợi. Hắn sẽ không để Giản Úc chịu thiệt.

Giản Úc lắc đầu: "Tạm thời tôi không cần gì cả."

Đợi đến khi kỳ hạn kết thúc, cậu sẽ nhận được một tấm chi phiếu 50 triệu, như thế là quá đủ rồi.

Lục Chấp không phải người thích nói nhiều, liền dứt khoát: "Được rồi, ăn cơm đi."

Sau đó, hai người lặng lẽ dùng bữa.

Giản Úc không thấy có gì khó chịu.

Trong thế giới cũ của cậu, phần lớn thời gian cậu đều ăn cơm một mình. Sau này tuy được nhận nuôi, nhưng tính tình của đôi vợ chồng kia có hơi cổ quái, hở chút là đập bàn cãi vã. Cậu chỉ có thể rúc vào góc tường, rón rén làm mọi thứ để không bị đánh đòn.

Lục Chấp ăn không quá chậm, nhưng từng cử chỉ đều toát lên sự giáo dưỡng chuẩn mực của tầng lớp thượng lưu. Dáng ngồi hay động tác gắp thức ăn đều khiến người khác cảm thấy thoải mái.

Bàn tay hắn cũng rất đẹp, xương khớp rõ ràng, thon dài và trắng trẻo.

Giản Úc cũng lặng lẽ ăn phần của mình.

Cậu rất hài lòng với bữa ăn này. Cậu vốn không kén ăn, huống chi đây là nhà hàng cao cấp, từ trình bày món ăn đến hương vị đều không chê vào đâu được.

Sau khi ăn xong, đặt đũa xuống, cậu thấy Lục Chấp liếc nhìn đồng hồ trên tay, rồi đứng dậy: "Lát nữa Trần Hoài sẽ đưa cậu về."

Nói xong, như sực nhớ ra điều gì, hắn bổ sung: "À, sau này đừng gọi tôi là Tổng giám đốc Lục."

Giản Úc hiểu, dù sao trước mặt người ngoài họ là cặp đôi sắp kết hôn, cách xưng hô như vậy quả thật quá xa cách, dễ khiến người ta nghi ngờ.

Cậu nghiêm túc hỏi: "Vậy tôi nên gọi anh là gì?"

Lục Chấp đáp một cách thờ ơ: "Gì cũng được, gọi thẳng tên cũng không sao."

Giản Úc thử gọi: "Lục Chấp?"

Giọng cậu nhẹ nhàng, âm thanh lại pha chút lành lạnh, như cánh hoa đào rơi trên mặt hồ băng giá.

Lục Chấp còn chưa kịp phản ứng, Giản Úc đã ngoan ngoãn tự mình đổi cách xưng hô: "Thôi, tôi gọi anh là Lục tiên sinh vậy."

Dù sao Lục Chấp cũng được xem là đùi vàng của cậu, làm sao có thể gọi thẳng tên được chứ? Phải dành sự tôn trọng xứng đáng mới đúng.

Rõ ràng là Lục Chấp chẳng để tâm đến chuyện nhỏ nhặt như vậy, sắc mặt bình thản: "Tùy cậu."

Dứt lời, hắn cầm lấy chiếc áo khoác đen bên cạnh, khoác lên người rồi sải bước rời khỏi nhà hàng.

Chờ hắn đi khuất, Giản Úc mới thả lỏng người, tựa lưng vào ghế.

Coi như... buổi "phỏng vấn" này đã qua cửa rồi nhỉ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play