Hai người cùng chuyển hướng ra thao trường, ở phía đằng xa, ánh mặt trời đỏ ối lấp ló trên núi cao chiếu tới, nắng chiều đã chẳng còn mấy nhiệt độ nữa, gió từ núi thổi qua hồ nước thậm chí mang chút mát lạnh.
Có ít học sinh chưa về, tụ tập đá bóng, thi thoảng nghe tiếng bóng "bốp" một cái, cùng tiếng hò hét tranh bóng đầy sinh lực.
Hồi ức sơ trung của Trình Nhiên cực kỳ ít ỏi, vì lúc đó thực sự cuộc sống rất ngột ngạt.
Ở nhà cha mẹ cãi nhau, đến trường học cũng chẳng vào, lại cũng là lúc Dương Hạ cũng dần lạnh nhạt với y và Du Hiểu, thế nên chẳng có gì vui vẻ hết.
Còn giờ đây, từng giây phút ở trường trở nên đầy thú vị.
Hai ngày nữa là nghỉ rồi, sau đó một tuần sẽ là trung khảo rồi tốt nghiệp.
Dù có cố níu kéo thế nào, tất cả vẫn từng bước tới gần, Trình Nhiên bỗng dưng cũng có chút buồn mang mác.
Hoài niệm mấy tuần ngắn ngủi vừa rồi, hoài niệm thứ rất bình thường mỗi sáng đúng giờ lên lớp, hoài niệm tấm ván ngăn cách tường văn hóa, cũng hoài niệm cảnh đi bộ thế này.
Quãng thời gian này không còn bao giờ quay trở lại nữa, dù trải qua một lần rồi, Trình Nhiên vẫn thấy tiếc nuối, vẫn tham lam muốn hưởng thụ thêm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT