“Lão Thạch, thật lợi hại.” “Thầy Thạch, bọn em đã nói mà, trông cậy vào thầy chỉ có chuẩn thôi.” “Ha ha ha, thầy Thạch, thầy bảo với bọn em là đoàn trường nói không thích hợp, có phải để bọn em hồi hộp không? Chậc chậc, cuối cùng vẫn là thầy làm việc ổn thỏa, chắc chắn ...”
Thạch Gia Huân được hưởng đãi ngộ phi phàm ở phòng 409, một đám sinh viên vây quanh hắn, có người châm thuốc cho hắn, bóp vai cho hắn, đủ các lời tán dương tuôn ra như nước mà không sợ mất tiền.
Còn có tên phấn khích gọi hắn là "Lão Thạch" rất thân thiết, có người muốn chạy tới bóp chân cho hắn, hắn làm động tác muốn đá, cả phòng cười rộ lên.
Cái bọn nhãi con này, Thạch Gia Huân vừa bất lực lại buồn cười, tựa hồ quay về thời đi học, hắn một thời tính cách sôi nổi như thế, nhưng dần dần cuộc sống trôi đi mà dần suy giảm, trầm tính hơn, thực dụng hơn.
Hắn sở dĩ giúp bọn họ là vì hồi ức lại một thời tuổi trẻ, để sau này nhìn lại quãng đời này không cười khẩy sự vô nghĩa của nó, mà ít nhất được khẳng định ở vị trí này.”Trước đó em ở nhà ăn gặp một sư huynh nói, người của đoàn trường tiễn thầy ra tận cửa, lúc đó em biết ngay là có tin vui rồi, các sư huynh sư tỷ lớp trên đều khen chỉ đạo viên lớp mình ngầu, chuyện này năm thứ ba năm thứ tư không làm nổi.”
Bởi vì chuyện này do đoàn trường gọi Thạch Gia Huân công bố trước tiên, nên cũng nghĩ rằng đó là công sức đấu tranh của hắn, bản thân Thạch Gia Huân cũng mơ hồ lắm, đúng là hắn cố gắng, sau đó ...
Chả biết nữa, dù sao cảm giác này cũng rất tốt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT