Trình Nhiên gõ gõ cửa, đợi Đặng Tích Hoa nói vào đi mới đẩy cửa đi vào, viên trợ giảng rót đầy nước vào cốc của ông rồi đi ra.
Đặng Tích Hoa cầm cốc trà lớn lên uống một ngụm, cười nói: “ Đã quen với cuộc sống mới chưa, viện sĩ Lý nói với tôi là tranh thủ cho khoa vi tính một tiểu minh tinh, tôi rất lo là không thể chiếu cố tốt cho em đấy.”
Trình Nhiên ngồi xuống ghế: “ Cũng được ạ, chỉ là đi xa nên hơi nhớ nhà, may là bạn cùng phòng đều không tệ, cuộc sống đại học thú vị giống như em nghĩ trước đó.”
Cảm quan của Đặng Tích Hoa với những lời này của Trình Nhiên rất tốt, xem ra không phải là loại con nhà được nuông chiều như suy nghĩ của ông: “ Đứa bé như em ở đây định sẵn là được chú ý, nhưng em thấy rồi đấy, những bạn khác ở đây cũng không kém đâu.
Em cũng nên biết, việc tìm được chuyên ngành thích hợp, cùng với mục tiêu có thể phát huy nhiệt tình là chuyện có khi cần cái duyên, trong quá trình này, có người tiến bộ có người đi xuống, đây là chuyện rất thường tình, nơi này không phải là cao trung so kè với nhau từng điểm số.
Không phải thế, nghiên cứu học vấn, nhanh một chút hay chậm một chút đều chẳng hề gì, quan trọng là phải giữ được tinh thần biết hoài nghi, dám tìm tòi, đừng chỉ biết bám sát nười trước từng bước, dạy sao nghe vậy.” “Vâng ạ.”Trình Nhiên gật đầu, những lời này khiến y có chút thán phục: Đặng Tích Hoa uống hết trà đậy nắp lại, nói chuyện cũng tùy ý hơn trước, không phải là kiểu có khoảng cách khách khí như ban đầu: “ Tôi có nghe bài phát biểu của em trong lễ khai giảng, nói đặc sắc lắm ....
À mà trong công ty Phục Long nhà em có không ít sinh viên tốt nghiệp từ Đh Trung Nam phải không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play