Quay lại hiện tại, Du Hiểu nhảy dựng lên giật lại thẻ từ tay Trình Nhiên, đút ngay vào túi quần cất đi, còn cảnh giác: “ Mày ý gì vậy, đồ tặng rồi còn cướp lại, nói phải giữ lời chứ, mày là ông chủ lớn cơ mà.”
Dương Hạ khe khẽ thở dài, nói vào điểm mấu chốt: “ Trình Nhiên vừa nói cậu rất thông minh, nếu chịu khó sẽ phấn đấu sẽ có kết quả bất ngờ.”
Du Hiểu ngớ người, ơ nghĩ lại thì hình như lời của thằng đó có ý như vậy thật, nghi hoặc nhìn quanh: “ Nó nói thật à?”
Dương Hạ cổ vũ: “ Ừ, phấn đấu một phen.”
Du Hiểu hả hê: “ Không, hình như nó nói là mình thông minh hơn nó ấy.”
Cái thằng định được đằng chân lân đằng đầu, Trình Nhiên võ trán: “ Giống như khi mày chơi game đó, mày luôn có chiến thuật và ý tưởng mới lạ, quang minh chính đại mà đánh, tao thừa nhận không bằng mày, chứng tỏ nếu mày thực sự để tâm vào cái gì, mày sẽ không kém ai.” “Ái chà chà, thật không dễ dàng, cuối cùng sau bao nhiêu năm mày cũng giác ngộ rồi đấy, không uổng công lão nạp điểm hóa.”Du Hiểu làm bộ làm tịch một phen: “ Tao biết, mày cố ý hạ thấp bản thân, để tao lơ là, đừng mơ, nếu mày nghĩ làm thế lần sau tao hạ thủ lưu tình thì mày sai lớn rồi con ạ.”
Trình Nhiên nổi cáu, kiếp trước mình nói rõ ràng có tác dụng mà, chẳng lẽ nhất định phải đánh nhau với nó một phen mới được à? Lúc này Khương Hồng Thược tham gia câu chuyện, nắm hai tay làm động tác cổ vũ: “ Du Hiểu cố lên, mình cũng nghĩ cậu rất thông mình, đạp đổ Trình Nhiên, để cậu ta không lên mặt dạy đời được nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play