Đợi đi qua chỗ rẽ ở đầu phố, Tần Tây Trăn đánh Trình Nhiên một cái, nhe răng hổ ra: “ Em gái á? Đừng có mà lợi dụng cơ hội nhé.” “Không phải nữ sinh đều muốn trẻ hơn à? Rõ ràng chị được lợi mà.”Trình Nhiên lưu luyến buông tay khỏi vòng eo nhỏ hấp dẫn kia: Tương Chu thừa biết hai người nói lái chủ đề để chữa ngượng, có gì mà ngượng, không biết lúc hắn đóng cửa ra ngoài hai người đã làm gì rồi, vẫn phối hợp hỏi: “ Cô Tần, còn muốn ăn gì nữa không?” “Hết ăn nổi rồi.”Tần Tây Trăn sờ bụng, mặt hơi xìu xuống, tựa hồ ăn thế còn chưa thấy đã: “ Thời đại học mỗi lần cùng bạn bè tới Thành Đô, chúng tôi thường hay đến quán bar ở đường Lâm Hà, tên là bar Nhà Xưa, hay là chúng ta tới đó.”
Trình Nhiên thấy Tần Tây Trăn khi nhắc tới tên quán bar đó, ánh mắt hơi mơ màng, đoán chứng đó là nơi khởi đầu giấc mơ âm nhạc của cô, hẳn chứa đựng rất nhiều hồi ức với bạn bè.
Tất nhiên là gật đầu.
Trời tối dần, ánh đèn từ trung tâm thành phố lan đi khắp nơi.
Thành Đô vào buổi tối luôn náo nhiệt nhất, chẳng bao giờ thiếu những chỗ vui chơi.
Cẩm Giang chảy ngoằn ngoèo từ tây sang Đông, vào tối mùa hè càng thêm mỹ lệ mê đắm lòng người, đi thuyền dạo đêm, hưởng thụ sảng khoái từ cơn gió mát, thưởng thức cảnh tượng huy hoàng hai bên bờ, tựa hồ thoát ly khỏi trần thế, cả người thăng hoa.
Mà buổi tối, nơi tràn ngập sức sống nhất chính là đường Lâm Hà.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play