Trong phòng im phăng phắc, không có một chút tiếng động nào, không gian như đông cứng, mất tới ba giây thì Trình Nhiên lùi lại đứng dựa vào tủ tài liệu, Tần Tây Trăn ngồi xuống ghế, rồi hai ánh mắt cùng nhìn về phía Tương Chu.
Trong một thoáng đó, Tương Chu cảm giác mình chết chắc rồi, lúc này lùi ra lộ liễu quá, sau đó hắn cúi gằm mặt xuống, người như cái máy đi vào, thân thể vô số nơi bị rỉ sét, mỗi bước chân phát ra tiếng cót két, tay cứng đờ đặt cái khay xuống, nói mà không dám nhìn hai người kia, giọng nói nghe chẳng giống do mình phát ra: “ Hoa quả tươi, vừa mới tới ...”
Tần Tây Trăn ho một tiếng, gật đầu: “ Cám ơn.”
Trình Nhiên đứng dựa vào tủ, vừa y thực sự không biết nên cám ơn hay muốn giết Tương Chu nữa, lời rít ra từ kẽ răng, chắc chắn là trong lòng không thoải mái: “ Tôi không cần biết có phải là do anh quá kích động hay không, nhưng sau này anh không gõ cửa, hoặc gõ cửa mà chưa đợi gọi đã vào, tôi phạt anh một tháng lương.”
Tương Chu như sống lại, cuống quít nói: “ Tôi tự phạt ba chén ...
À không, ba tháng, tôi đi, tôi đi ngay, tôi thề không vào lần nào nữa, tôi thề.”
Lời vừa dứt thì người cũng biến mất sau cánh cửa khép chặt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play