Du Hiểu còn đang ở trạng thái ngạc nhiên, không trả lời Trình Nhiên.
Trình Nhiên hỏi lại: “ Mày không sao chứ? “ Du Hiểu xoa xoa ngực, hơi nhăn nhó: “ Không sao.”
Trình Nhiên nhìn năm người kia, cảm thấy nam tử đứng giữa rất quen mắt, nhất thời không nhớ ra là ai, mà là ai cũng không quan tâm: “ Không xin lỗi một câu à?”
Bốn tên vệ sĩ nhìn thấy người lên tiếng chỉ là một thiếu niên non choẹt, đưa mắt nhìn nhau, miệng nhếch lên thành nụ cười chế nhạo rõ ràng.
Nam tử ở giữa bấy giờ mới chịu thu ánh mắt từ phía pháo hoa lại, có vẻ nghe thấy tiếng Trình Nhiên hỏi rồi, nhưng không thèm trả lời, tựa hồ tới cái nơi lạc hậu nhỏ bé này, không cần để ý tới mèo kêu chó sủa, nghiêng đầu cho vệ sĩ, chuẩn bị rời đi, tránh phiền hà không đáng có.
Người vùng ngoài bắt nạt người bản địa, làm gì có chuyện ấy được, Lưu Phân đi tới tức giận quát: “ Mấy người làm sao thế hả, bọn chúng là trẻ con thôi mà, sao lại đẩy nó như thế, chẳng may ngã xuống bị người khác dẫm đạp lên thì sao?”
Mặc dù hắn nhận ra đám người này không tầm thường, nhưng bên cạnh là con trai tổng giám đốc Trình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play