Chiếc Passat đi qua đường Văn Miếu, phía trước là con đường nhỏ trồng toàn ngô đồng, xuyên qua khe cửa kính, có thể ngửi thấy mùi thơm cỏ cây.
Khương Hồng Thược nhìn ngôi trường tráng lệ mà mình đã học một năm này, dù ngôi trường đó khiến bất kỳ ai nghe thấy tên cũng phải ngưỡng mộ, tòa kiến trúc kia khí thế trang nghiêm, nhưng chẳng hiểu vì sao, cô càng ghi nhớ trường học cũ ở Sơn Hải.
Nơi đó chẳng có khu phòng học cao lớn, phòng ốc hết sức đơn giản, cơ sở vật chất không có nhiều, nếu nói có gì đáng chú ý nhất chắc chỉ là bức tường văn hóa dài cả trăm mét, ở nơi đó cô đã trải qua quãng thời gian mỹ hảo, nơi đó có mùi đặc biệt mà chẳng nơi nào ngửi thấy.
Cửa sổ xe dán màng lọc tối giữ sự riêng tư trong xe, khiến sánh sáng bên ngoài thành màu hổ phách, sắc vàng lờ mờ trôi nổi trong xe, cửa kính phản chiếu một gương mặt đẹp như một bức tranh.
Đột nhiên Khương Hồng Thược kêu thất thanh: “ Dừng xe.”
Tôn Vĩ hết hồn, hắn chưa bao giờ thấy Khương Hồng Thượng cấp bách như thế: “ Sao vậy, đánh rơi cái gì à?”
Xe đã dừng lại bên đường, Khương Hồng Thược không trả lời, cô đẩy cửa xe đi xuống, nhìn bóng người kia, mắt ánh lên niềm vui.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT