Mọi người bày cơm lên bàn, rượu rót đầy chén, Tạ Càn vội vàng gắp miếng thịt khô thái mỏng dính, chấm dấm ớt giải ngấy, cho vào miệng phát ra âm thanh thỏa mãn: “ Thịt nhà anh cả vẫn ngon nhất, em ra nước ngoài chỉ nhớ món lạp xường thịt khô nhà anh chị thôi, về nhà ăn một miếng là có vị gia đình.”
Trương Vi bật cười: “ Chỉ khéo cái mồm, muốn ăn thì lấy vợ đi, không ai rảnh cho cậu ăn chực suốt đâu.” “Mọi người ăn đi, ăn đi nào, sao lại làm khách thế ...”Nghe tới chuyện lập gia đình là Tạ Càn lập tức đánh trống lảng mời mọc như chủ nhà: Trình Phi Dương nâng chén lên mời trước rồi mới đụng đũa, trong tư duy cố hữu của Trình Phi Dương, biểu hiện của Tạ Càn là chưa đủ chững chạc.
Hắn cũng chưa tiếp nhận được thứ hư ảo như internet, thấy làm thực nghiệp vẫn yên tâm hơn, mặc dù Trình Nhiên ở nhà cũng ra sức cải tạo tư duy của hắn, cái nhìn về internet tích cực hơn một chút, nhưng tổng thể mà nói không có mấy cảm hứng với internet.
Mỗi người có định thức tư duy riêng, nó dần định hình theo năm tháng và lịch duyệt, cũng chỉ có thể thay đổi qua chiêm nghiệm của bản thân, không phải ai nói mà có thể tỉnh ngộ.
Cho nên thứ mới mẻ luôn tới từ người trẻ tuổi, vì tư duy chưa bị gò vào lối mòn.
Trong mắt Trình Phi Dương, cái nền tảng Tứ Thông Online của Tạ Càn giống thử nghiệm với thứ mới mẻ hơn là sự nghiệp nghiêm túc.
Qua vài tuần rượu, Tạ Càn hào hứng nói: “ Trình Nhiên, lần đó sau khi trò chuyện với cháu về, chú mở cuộc họp đề xuất, mô hình thương nghiệp của bọn chú là làm ICP ( Nhà cung cấp nội dung internet), lấy quảng cáo làm lợi nhuận chủ yếu, bọn họ không tin tưởng lắm, chú vẫn quyết làm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play