“Vô nghĩa, vô nghĩa, mọi việc tôi làm hai năm qua thành vô nghĩa rồi.
Tần Tây Trăn giọng nghèn nghẹn, thất vọng lẫn bất lực: “ Giờ tôi đã hiểu vì sao cha tôi chỉ mong tôi được ổn định yên bình, nếu tôi đi trên con đường này, đón chờ phía trước không biết có bao nhiêu chuyện bẩn thỉu như vậy.
Tôi tránh được lần này, liệu tránh được lần sau không? Hay đến một lúc nào đó, đợi tôi phấn đấu mà không ý nghĩa gì, tôi chính là người sẽ chủ động leo lên giường những người như thế?” “Có khi tôi nên chấp nhận an bài trong nhà, làm một công việc ổn định, kết hôn với một người tôi không thích cũng chẳng ghét ....
Cuộc sống ở Sơn Hải không có nhiều áp lực, như thế có thể thong thả đợi con tôi ra đời ...
Theo em tôi có nên làm vậy không?”
Trình Nhiên như nhìn thấy một phần bản thân trong đó, y cũng phải từ bỏ mọi sở thích của mình, rốt cuộc tồn tại một cách vô cảm máy móc, không đáp mà hỏi lại: “ Cô cam tâm sao?”
“Tần Tây Trăn cúi đầu chua chát: “ Cuộc đời là thế mà, không muốn cũng phải chấp nhận thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play