Kết thúc bữa cơm, Tần Tây Trăn không nói gì cả, không tranh chấp cãi vã với cha mẹ, kệ mẹ cô cùng Triệu Hải Hoa tíu ta tíu tít vẽ ra tương lai cho cô.
Tần Tây Trăn cũng không từ chối ý tốt điều cô tới cục điện lực của Triệu Hải Hoa, đối với người đã quyết định dốc hết mọi thứ liều một phen rồi, mấy chuyện này trở thành không đau không ngứa.
Buổi chiều hôm đó, Vương Văn Hoa đưa hai bà mẹ đi xem nhà xem cửa, còn Tần Tây Trăn lại đưa cha cô quay trở lại bệnh viện, ông vẫn chưa được xuất viện nhưng vẫn nhất định tham gia bữa cơm này, mục đính không cần nói cũng biết, muốn dùng bệnh tình của mình để ép cô.
Từ phản ứng của Tần Tây Trăn hôm nay, rõ ràng ông đã đạt được mục đích.
Tần Tây Trăn nhìn theo bóng lưng cha mình, ông đã gày gò rất nhiều, con người từng giống như cây đại thụ lúc nào cũng đứng thẳng tắp che chở cho cô, giờ giống ông gìà gần đất xa trời, tập tễnh cô độc đi vào phòng.
Ông già đó ngồi trên cái ghế tựa tới ngây người, sau đó rút ngăn kéo lấy ra cuốn sổ nhỏ, mở sổ ra, kẹp mấy tấm ảnh, bức ảnh chụp Tần Tây Trăn khi còn nhỏ, cười toét miệng, nhe ra mấy cái răng sún.
Sau bức ảnh có dòng chữ ông viết năm xưa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT