Ban nhạc tập luyện dần vào guồng, Tần Tây Trăn hài lòng, vỗ vỗ cái ghế bên cạnh, ý bảo Trình Nhiên ngồi xuống: “ Trình Nhiên, em thấy rồi chứ, âm nhạc chính là như vừa rồi tôi hát đấy.”Trình Nhiên khẽ gật đầu.”Tôi biết, em cảm thụ được giọng hát của tôi.
Tựa như chúng ta ngồi gần nhau thế này, song mỗi người có một thế giới riêng, có giá trị quan khác nhau, có trải nghiệm khác nhau, dù có dùng từ ngữ nói chuyện thì em không hiểu tôi, tôi không hiểu được em ...
Nhưng âm nhạc có thể trực tiếp vượt qua mọi giới hạn đó, để chúng ta giao lưu, thấu hiểu nhau, đó là giao lưu ở tầng linh hồn.” “Kể cả là người quốc gia khác nhau, nghe không hiểu ca từ, khi biểu diễn, vẫn có thể cảm thụ được tình cảm truyền tải trong bài hát, làm người ta vui vẻ hoặc bi thương, đó chính là âm nhạc.” “Khi em không dám lớn tiếng khóc, khi em không thể la hét thật to, khi em không dám thổ lộ, em có thể tận tình dùng âm nhạc nói ra ...
Thế giới này, ta mà sợ ngươi sao?”
Tần Tây Trăn khoanh tay trước ngực, cằm đặt hờ lên tay phải, khi nói những lời này, ánh mắt cô có chút si mê: “ Thế giới này ...
Ta mà sợ ngươi sao?”
Trình Nhiên lẩm bẩm, lần đầu tiên thực sự cảm giác Tầy Tây Trăn là cô giáo của mình: “ Cô nói thật hay.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play