[[Mỹ Thực] Sinh hoạt mỹ vị sau khi trở về thành phố- Calantha]

Buổi tối đến, xe đẩy thức ăn trong tiệm cơm Mỹ Vị bị đẩy ra một góc, chà lau một lần, để lên hai cái chảo, từng chảo xiên que được đặt ở trên bàn, chờ khách hàng đếm lựa chọn.

So với lúc vừa bắt đầu, số lượng xiên que đã tăng gấp đôi, ngoại trừ xiên thịt đắt hơn một chút, những loại còn lại rất phù hợp với túi tiền, quan trọng là hương vị ngon, toàn bộ thành phố Đông Lương chỉ có một chỗ này thôi.

Trời không quá muộn, xiên que đã bán hết.

Hiện tại khách nhiều, mỗi ngày Vương Hoàn Châu tan học đều sẽ đến hỗ trợ, chuyện tính toán thu tiền cô định giao cho cậu ấy.

Cậu bé tính toán nhanh, tuy là bình thường không thích nói chuyện, nhưng khi có cậu ấy thì bán rất nhanh.

Cậu ấy cùng phối hợp bán xiên que với nhau, cộng lại vừa đủ một hào, hoặc hai hào, nhiều người nghe cậu bé giới thiệu như vậy cũng giúp cậu ấy mua một hào, hoặc hai hào phần ăn.

Mà Vương Bích Ngọc và La Thanh Mai cùng nhau đứng trước nồi bận rộn, thịt xiên cô ấy làm không kịp, nhưng đậu phụ rán xiên, hay loại khác đều không có vấn đề,

Sau nhiều lần luyện tập, cô ấy rắc gia vị cũng thuận tay hơn, giúp La Thanh Mai chia sẻ nhiều công việc.

Ba người phối hợp rất ăn ý, La Thanh Hồng không biết nên làm cái gì, đành phải đứng kế bên cùng với những người khách chờ mua xiên.

Trước kia anh ấy cũng ham vui chơi vì thế gặp không ít người quen đến đây mua xiên, cũng lân la trò chuyện vui vẻ.

Lúc La Thanh Hồng đang trò chuyện với người khác, từ xa một chiếc xe ba bánh đang trên đường chạy lại đây, nhìn có chút quen, đây không phải xe của nhà anh Ngôn hay sao?

Xe dừng ở trước tiệm Mỹ Vị, người đang xếp hàng chờ mua xiên que tò mò nhìn qua.

Loại xe ba bánh này tuy không hiếm lạ như xe máy, nhưng cũng không thể thấy thường xuyên, mọi người đều rất tò mò.

Đây cũng là tới mua xiên que phải không?

Lúc này, Hắc Bát từ trên xe nhảy xuống, hướng La Thanh Hồng vẫy tay: “Này, Thanh Hồng, lại đây phụ giúp.”

Hà Tại Ngôn tắt máy, cũng xuống xe, tháo vải dầu, một cái thùng giấy lớn hình chữ nhật màu nâu hiện ra, mà chữ trên thùng giấy cũng nói rõ ràng cho mọi người biết đây là cái gì!

Tủ lạnh Thanh Đảo!

La Thanh Hồng rất là kinh ngạc, đây là chuyện tốt mà Thanh Mai đã nói sao?

Anh ấy không nghĩ đến La Thanh Mai lại nhờ Hà Tại Ngôn giúp đỡ mua tủ lạnh.

Nhưng suy nghĩ kỹ lại về tình hình thời tiết bây giờ, Thanh Mai cũng không thể đợi anh ấy đi đổi phiếu lấy tủ lạnh về được.

Tủ lạnh được khiêng xuống, nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt của mọi người, có người cầm xiên que vừa ăn vừa tiến lên cẩn thận nhìn ngắm.

Chủ quán gần đó thấy, cũng đi ra xem náo nhiệt, tủ lạnh đó, thứ này so với TV còn hiếm hơn.

Kiều Tiểu Na tròn mắt, nhanh chóng kêu chồng mình qua hỗ trợ: “Nhanh lên đi, đừng cho người khác giành trước.”

La Thanh Mai có tủ lạnh, sau này mình cần cấp đông cái gì có thể thuận tiện qua nhờ được hay không ta?

Tủ lạnh được khiêng vào trong tiệm, lúc đi qua cửa nhỏ hơi khó khăn, phải để thùng giấy vào sát tường mới đi qua được, truyện được dịch miễn phí bởi app t y t- ca lan tha

La Thanh Mai vội vàng bỏ đồ trong tay xuống, cũng không thể đi qua xem được, chỉ có thể hướng dẫn từ xa, để cho mấy người La Thanh Hồng đặt tủ lạnh vào phòng kho.

Kiều Tiểu Na nhịn không được: “Thanh Mai, Thanh Mai, em mua tủ lạnh, có phải sau này định bán kem hay không, là kem?

“Thời tiết nóng dần, có một số loại đồ ăn dễ hư, có tủ lạnh tương đối thuận tiện. Còn chưa tới mùa hè, em chưa có ý tưởng phải bán cái gì.” La Thanh Mai cười giải thích.

“Tủ lạnh này không rẻ đâu.” Có người hỏi.

“Không rẻ thật, còn thiếu một khoản tiền.” Tiền tủ lạnh còn chưa có trả đủ, không nên nói trước gì hết.

Lại thêm một khoản nợ, La Thanh Mai cảm thấy áp lực nặng hơn một chút.

“Bà chủ nhỏ, có thể tiết lộ một chút, tiếp theo sẽ bán gì không?” Có người tò mò hỏi.

“Đây là bí mật, nói ra trước thì không còn gì thú vị.” La Thanh Mai cười nói, động tác trên tay chưa hề dừng.

“Bà chủ nhỏ, hiện tại thời tiết dần nóng, cô có thể bán kem que và kem tuyết.” 

“Bà chủ nhỏ, bán nước có ga ướp lạnh phải không?”

“Bà chủ nhỏ…”

Người mua xiên que tôi một câu anh một câu hỏi liên tục, náo nhiệt tựa như chợ bán thức ăn, vì vậy xiên que hôm nay bán hết sớm.

Người đến sau không mua được, đáng tiếc rời đi, chuyện tiệm cơm Mỹ Vị mua tủ lạnh, khiến cho mọi người nổi lên hứng thú tám chuyện.

Sau khi người đi hết, La Thanh Mai cũng không dọn quán, từ trong phòng bếp lấy xiên que còn dư ra, hai ba bước là làm xong. 

Việc còn lại giao cho chị em Vương Bích Ngọc, La Thanh Mai rửa tay, đi đến nhìn tủ lạnh.

Tủ lạnh hình chữ nhật, màu không quá sáng, hơi xám, có ngăn đông và ngăn mát, khi dùng mở nắp cửa lên là được.

Mấy người La Thanh Hồng lấy gạch, mấy tấm ván gỗ kê cao lên, sau đó mới khiêng tủ lạnh đạt lên chính giữa, rồi cắm điện.

Có điện vào tủ lạnh phát ra tiếng “Ong ong ong”, La Thanh Mai nhíu mày: “Âm thanh này lớn quá.”

Hà Tại Ngôn giải thích: “Tủ lạnh vừa mở lên, âm thanh mới lớn như vậy, chờ chút nữa thì bình thường lại thôi.” 

La Thanh Mai có chút tò mò: “Có lâu không?” Thế giới này quả thật tuyệt vời, những viên đá lạnh cũng có thể tạo ra nhờ vào con người, không cần phải cất giữ những khối băng trong hầm nữa. 

“Cần một khoảng thời gian nữa.” Hà Tại Ngôn nhìn cô: “Em muốn lấy cái gì đó bỏ vào để thử hiệu quả hay không?”

La Thanh Mai nghĩ nghĩ: “Đợi một chút.” Cô xoay người đi ra ngoài, một lát sau, cô cầm vào vài bình nước có ga.

Đôi mắt Hắc Bát sáng lên: “Thanh Mai, cậu quá thông minh, làm sao nghĩ đến việc đi mua nước có ga? Nước có ga ướp lạnh uống đặc biệt ngon.”

“Vừa rồi tôi có nghe người khác hỏi, liền đi mua mấy bình.” La Thanh Mai đưa nước có ga cho La Thanh Hồng: “Anh hai, anh bỏ vào đi.”

“Xiên que em chuẩn bị xong cả rồi, mọi người có muốn ăn trước hay không? Em lại làm thêm cái khác.”

Hà Tại Ngôn nhìn La Thanh Mai, có thể thấy được cô rất vui vẻ: “Không vội, để anh giúp em nha.”

Mặc dù La Thanh Mai từ chối, nhưng anh vẫn theo cô vào phòng bếp, mà thật ra, anh cũng không giúp được gì.

Hà Tại Ngôn dựa vào cạnh bàn, nhìn La Thanh Mai mở nắp nồi lên, đem gà bọc bao tử heo vớt ra, dùng kéo cắt mở bao tử, sau đó cắt thành khối, lại bỏ vào nước canh nấu lần nữa.

Anh ngửi thấy mùi hương của gà hầm bao tử heo, đầu tiên là vị ngọt, nước canh nấu có màu trắng đục, hòa quyện cùng tinh chất của gà vào bao tử heo, không cần uống trong miệng vẫn có thể tưởng tượng được vị ngon nuốt lưỡi trong đó.

Chờ lúc ăn xong bao tử heo, thịt gà, phần nước còn dư lại bỏ thêm rau xanh, cá viên, mấy loại nấm, Hà Tại Ngôn lặng lẽ nhấp môi, nuốt nước miếng.

La Thanh Mai lại vớt xúc xích trứng từ trong nồi ra, dùng kéo cắt thành từng khúc, để thêm hai khối huyết vịt bày thành một mâm.

Tiếp theo cô vớt thịt ra cắt thành miếng, nửa bên gà, nửa bên vịt, thành một dĩa. 

Bát đĩa đầy đủ, dọn ra phân nửa cái bàn.

Hà Tại Ngôn giúp đỡ mang đồ ăn lên, đang định gọi mấy người La Thanh Hồng, ánh mắt nhìn đến La Thanh Mai đang bưng nồi lẩu gà hầm bao tử heo, vội qua phụ giúp.

La Thanh Mai không từ chối, sau đó cầm chén đũa bài trên bàn, rồi đi qua nhà kế bên gọi vợ chồng Kiều Tiểu Na.

Kiều Tiểu Na muốn từ chối, nhưng khi nghe La Thanh Mai nói ra tên món ăn, cô ấy xấu hổ muốn chảy nước miếng, lôi kéo chồng mình, mặt dày đi ăn ké.

Tám người nhanh chóng ngồi đầy bàn, trên bàn bài mấy món ăn, đĩa nào cùng đầy ắp.

“Mọi người nếm thử nước canh gà hầm bao tử heo này trước.” La Thanh Mai đề cử, món này cũng là lần đầu tiên cô làm, không biết có vừa lòng mọi người hay không?

La Thanh Hồng cầm chén, múc cho La Thanh Mai một chén trước, đùi gà và bao tử heo đầy chén.

Cô uống một ngụm, đôi mắt híp lại, bao tử heo rửa thật sạch sẽ, lúc nấu thấm gia vị, màu canh trắng đục nhưng không có cợn, rất thanh mát.

Kiều Tiểu Na cũng muốn một ngụm, chỉ cảm thấy mấy món ở nhà mình làm quá dở: “Thanh Mai, trù nghệ của em tốt như vậy, em nên mở tiệm cơm, mỗi ngày đều bán các món khác nhau.”

“Thanh Mai, cậu suy nghĩ lại đi, nếu như cậu mở tiệm cơm, nhất định mỗi ngày tôi sẽ đến ăn.” Hắc Bát uống một ngụm canh, ăn cái ổ gà, ánh mắt đảo trên mâm, hận miệng mình không dài thêm một thước.

“Thôi đi, tiền lương hiện tại của cậu còn không đủ cậu tiêu, còn nghĩ mỗi ngày đến quán cơm ăn, suy nghĩ gì đâu không hà.” La Thanh Hồng đập Hắc Bát một cái.

Hà Tại Ngôn không nói chuyện, anh thừa dịp mọi người đều ăn canh, gắp trước một miếng dồi xôi ăn thử.

Anh rất thích món này, người biết không nhiều, trong nhà cũng không thường làm, ra ngoài mua cũng không dễ, đã lâu lắm rồi anh chưa ăn .

Ruột già vừa chín, không quá mềm cũng không quá dai, cũng không quá nhừ khi nấu lâu trong nồi, nhân bên trong mềm mại, thơm ngọt, đặc biệt rất vừa miệng.

Lúc cắn tới hạt sen và hạt dẻ, mềm xốp tan ngay trong miệng, quả thật làm người ta mê mẩn. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Anh thấy bên cạnh còn có hai đĩa nước chấm dồi xôi, một đĩa là tương đen đặc sệt, đĩa còn lại là bột phấn. 

Hà Tại Ngôn lấy một miếng dồi xôi chấm vào đĩa bột phấn, vừa ăn vào đã liền nhận ra, có vị ngọt của mè, đậu phộng và đường trắng.

Đầu tiên anh ngạc nhiên, nhưng hương vị trong miệng cũng không khó ăn, mùi thơm của đậu phộng và mè càng thêm tôn lên vị thơm ngọt mềm mại của dồi xôi.

Hắc Bát nhìn lực chú ý của Hà Tại Ngôn đều đặt lên đĩa dồi xôi, nhưng anh ấy lại bị đĩa có khúc màu vàng vừa ăn bên cạnh thu hút, đó là cái gì?

La Thanh Mai đang xé đùi gà ăn, giới thiệu cho mọi người món xúc xích trứng: “Đây là cách làm mới cho trứng gà, mọi người nếm thử xem.”

La Thanh Hồng nhanh tay, giành gấp một miếng, cắn một cái, kinh ngạc nói: “Tại sao lại mềm mịn như thế?”

Vương Bích Ngọc biết rõ xúc xích trứng này nấu ở trong nồi bao lâu, cô ấy cũng cắn một miếng, cũng kinh ngạc, thật sự rất mềm mịn, tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của hành, còn có mùi của nước xốt, làm cho người ta ăn xong một cái còn muốn ăn thêm một cái.

Đồ ăn trên bàn Kiều Tiểu Na đều ăn qua, cô ấy xoa bụng: “Thanh Mai, nếu sớm biết buổi tối em mời khách, cơm chiều chị sẽ không ăn.”

“Ăn ngon thật sự, Thanh Mai, nếu cậu không có ý nghĩ mở tiệm cơm, vậy cậu có muốn nhận đồ đệ không, cậu thấy tôi như thế nào?” Ánh mắt Hắc Bát lóe lên, nếu anh ấy thành thổ địa ở đây, có khi nào mỗi ngày được ăn ngon không?

La Thanh Hồng đập vai anh ấy: “Như cậu mà muốn học nấu ăn, nằm mơ tương đối nhanh đó.”

“Anh tránh ra một bên, người tôi hỏi là Thanh Mai chứ không phải anh.” Hắc Bát trợn mắt liếc La Thanh Hồng một cái.

La Thanh Mai cười cười: “Bây giờ nói việc này còn sớm quá.” Trên người cô còn một đống nợ chưa giải quyết xong, bước chân không thể mạo hiểm quá.

Người nói vô tình, người nghe có tâm, Vương Bích Ngọc cầm đôi đũa không khỏi thẫn thờ.

Cô ấy đi theo bên cạnh La Thanh Mai, trước kia cô ấy không ăn được nhiều món ngon như vậy.

Cô ấy cũng không dám học trộm, nhưng lời nói này của Hắc Bát đã chỉ điểm cho cô ấy một phương hướng, mình có thể bái La Thanh Mai làm sư phụ không?

Người an tĩnh nhất trên bàn là Hà Tại Ngôn và vợ chồng Kiều Tiểu Na, Tần Đại Xuyên, hai người còn lại uống canh, đũa không ngừng gắp thức ăn vừa ý mình, để thời gian nói chuyện ăn thêm hai miếng không phải tốt hơn sao?

Truyện được Team Calantha dịch và được đăng tải duy nhất trên ứng dụng TYT.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play